VỘI
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp, vội chia xa
Vội ăn, vội nói, rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc, vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội vã, rời…
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
”Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…
Vội quên, vội nhớ, vội đi, về
Bên ni, bên nớ, mãi xa ghê!
Có ai nẻo Giác bàn chân vội?
”Hỏa trạch” bước ra, dứt não nề…
-Thích Tánh Tuệ-
(*) Hỏa trạch: là nhà cháy (Trạch là nhà). Trong Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, Phật Thích Ca ví ba cõi sống của chúng sinh (Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới) đều như nhà cháy, không có nơi nào yên ổn, vững bền, và khuyên chúng sinh nên tinh tấn tu học, mau chóng thoát khỏi cảnh nhà cháy.
#OmManiPadmeHum #QuanAmBoTat
Nguồn FB: Om Mani Padme Hum – Quan Âm Bồ Tát