Lựa chọn: LỰA và CHỌN….
A đang học lớp 12, gặp tình yêu sét đánh với bạn gái, tâm trí chỉ nghĩ đến nhau. Lúc A học bài thì không thể nhắn tin, không đưa đi uống trà sữa được nên bạn khóc giận, A mất mấy ngày để dỗ dành. Mẹ A bảo “A, giờ con chọn đi, tình yêu hay tập trung học để có sự nghiệp”.
A quả quyết “con chọn cả 2, con muốn thi đậu vào ĐH Y khoa, muốn có IELTS 8.0 để xin học bổng du học, muốn có bạn gái vì đó là 1 nửa của con. Con không thể thiếu cô ấy, cũng không thể thiếu sự nghiệp”.
Bà mẹ nói “ở đâu ra vậy, con cũng chỉ có 24h và 8h để ăn, ngủ”.
A cuối cùng chọn chia tay cô bạn để tập trung học hành. Cô bạn đến đứng trước nhà A mấy ngày khóc lóc, tối nào về cũng nghĩ đến chuyện quyên sinh.
6 tháng sau thì cô có bồ khác, 1 năm sau thì cô lấy chồng, nói với bạn thân “không biết ngày xưa sao tao yêu được cái thằng vớ vẩn đó”.
10 năm sau, bác sĩ A không nhớ nổi cô bạn, người mà mình từng nghĩ là “sinh ra là cho nhau, chia tay là tử biệt” có họ và chữ lót là gì, chỉ còn nhớ mỗi cái tên.
Câu chuyện trên nói về SỰ LỰA CHỌN của mỗi người. Cuộc đời là chuỗi các lựa chọn.
Sự lựa chọn của mỗi người
Sáng nay đánh răng trước hay ăn sáng trước?
Quánh trước thì ăn sáng ngon hơn, nhưng ăn xong lại hôi miệng. Còn ăn trước thì không ngon nhưng sau đó thì lại được sạch thơm. Nếu ăn xong mà lại quánh nữa thì tốn kem, tốn nước, tốn công, men răng cũng có sự hao mòn nhất định…
Ăn ở nhà hay ra quán?
Ăn nhà thì tốn công nhưng sạch sẽ an toàn, ăn quán thì trả tiền đứng dậy đi có người dọn dẹp nhưng nạp thêm 1 ít hoá chất vào người.
Tiếp tục cuộc sống cũ hay vác ba lô lên đường phiêu bạt như gã chăn cừu Santiago?
Ở lại thì chấp nhận sự quen thuộc, nhàm chán nhưng an toàn. Ra đi thì chấp nhận sự bất ổn, bất an nhưng kỳ thú. Chọn cái nào cũng được, chẳng nên trách móc vì bản thân mình đã lựa chọn rồi.
Tiếp tục sự tự do của người độc thân hay sự ràng buộc của người có gia đình?
Đã chọn thì không trách mình và trách người. Cuộc sống nào cũng có cái hay riêng, và có những cái mệt mỏi riêng.
Từng có khoảng thời gian sống vui vẻ với ai đó thì mình trân trọng những khoảnh khắc quá khứ ấy, vì chính mình cũng đã từng thấy thú vị cơ mà. Và người ta cũng đã tốn thời gian (trong cuộc đời ngắn ngủi của người ta) để quan hệ với mình, mắc mớ gì ghét họ. Thành cũng do 2 phía, mà đổ vỡ thì cũng tại cả hai. Thái độ của người ta sao đó với mình, là do thái độ của mình trước.
Trong tình cảm, trong những khoảnh khắc 2 người sống bên nhau, không ai lừa ai cả. Là do mình chọn thôi, đã chọn thì chịu chứ không trách người, trách mình. Còn trách là còn rất hèn, vì mình không biết chính là do mình quyết định chứ có ai bắt buộc.
Chấp nhận dẹp 1 mối quan hệ (ví dụ vớ phải người chồng, vợ, bạn gái, bạn trai thuộc nhóm tiêu cực) để không phải nhức đầu cãi cã giận hờn khóc lóc mỗi ngày? Nếu tiếp tục giữ quan hệ này thì đừng có than vãn vớ vẩn. Chọn đi.
Cái nào cũng là do mình quyết. Mình theo lời cha mẹ ông bà thì là do mình chọn mình nghe theo, chứ đâu có pháp luật nào bắt buộc, họ cũng đâu có giết mình nếu mình không nghe theo đâu. Mình nghe theo là do MÌNH CHỌN NGHE THEO. Mình sợ hay không sợ mất mối quan hệ đó, thì mình sẽ quyết định là nghe theo hay không nghe theo. Đơn giản vậy thôi.
Còn cha mẹ tiêu cực hoặc đòi kiểm soát mình chặt chẽ? Mình không thể dẹp được mối quan hệ với họ, vì đó là tình thân. Nhưng có thể chọn cách viếng thăm nhiều lần nhưng mỗi lần tiếp xúc ngắn lại, hỏi thăm tí xíu thì đi, rồi mai mốt ghé chơi nữa. Tránh ở chung, tránh tâm sự kể lể để không bị lây lan tiêu cực.
Có bạn nói, “việc mình đang làm, sao thiên hạ nói ra nói vào, mình buồn quá.” Thì tại mình lắng nghe. Miệng là của họ, sao cấm được. Tai là của mình, nghe hay không là do mình. Viết cái gì đó trên mạng là quyền của họ, xem hay không là quyền của mình. Ai bảo ngồi đọc bình luận chi rồi căng thẳng. Người ý kiến nhiều trên mạng thì đều là tỷ phú thời gian, đầu óc sao đó mới rảnh rỗi vậy. Có cần thiết để ý những quan điểm của netizens (cư dân mạng)?
Chấp nhận làm tiếp việc cũ hay thay đổi việc mới? Chọn làm lĩnh vực đã có kinh nghiệm này hay làm lĩnh vực khác mới mẻ?
Làm cái cũ thì dễ dàng, nhưng không học được nhiều nữa. Làm cái mới thì khó, nhưng trải nghiệm nhiều. Làm cái cũ thì khoẻ, khả năng mất tiền thấp, nhưng chán. Làm cái mới thì thử thách, nguy cơ mất mát cao, nhưng thú. Bạn sẵn sàng mất tiền mất thời gian để lấy cảm giác thích thú hay chấp nhận cảm giác chán nản boring để không mất tiền mất thời gian?
Chấp nhận mất khoản tiền này để mua cái mình muốn?
Đã mua thì không xét lại. Không tiếc nếu mua hớ. Vì mình đã mua rồi.
Định mua cái gì đó, tính toán đã rồi không mua, vì giá tăng sau đó, bạn tiếc hùi hụi?
Vì sao lại tiếc, bạn đã có ra quyết định lúc đó đâu? Theo chủ nghĩa xét lại thì tự làm khổ mình.
Chấp nhận mất khoảng thời gian nào đó để trải nghiệm cái mình ưa?
Đã chọn thì dấn thân, còn chọn rồi mà cứ hấp nha nhấp nhổm, nhìn ngó cơ hội khác, thì mọi thứ không đạt kết quả. Muốn bắt thỏ thì tập trung 1 con mà bắt, cứ nhìn con này con kia thì 1 lúc đàn thỏ sẽ chạy hết khỏi tầm mắt. Chỉ có 1 thời gian thôi, chọn làm A thì không làm B và ngược lại. Chọn trường này mà tiếc trường khác thì học không tốt được. Luôn miệng nhìn sang cỏ đồi khác và nghĩ nó xanh hơn. Gặp 1 chút trở ngại liền nói “giá như lúc đó tôi…”. Đời sẽ lập tức trở thành bi kịch.
Chọn một lý tưởng sống, một đức tin, một tôn giáo… là do mình tin và chọn theo, không ai áp buộc được cả. Nhiều tôn giáo trên thế giới, ngày xưa cứ cha truyền con nối, tức sinh ra mặc định cha mẹ theo tôn giáo nào thì con theo tôn giáo ấy, ngày nay đã có sự tiến bộ. Những đứa trẻ sẽ được phép vô thần, đến 18 tuổi, chúng nó thấy tin thì theo, không tin thì thôi. Hoặc nó tin cái khác cũng được. Nhưng đã chọn rồi thì phải tin, đừng có chừa lòng nghi ngờ mà không trở thành người tử tế được, thậm chí mang tội “khi sư diệt tổ” với trời đất.
Chọn 1 nghề bước vào đời, thấy mình làm tốt và có kết quả tốt (tức mình có năng lực làm cái đó), và cái nghề đó giúp mình làm ra tiền để có thể sống được, thì dấn thân vô làm. Thay vì nhìn ngó người khác và thấy người ta ăn khoai mình cũng vác mai đi đào.
Bạn có thể chọn mất máu để hiến máu. Bạn có thể chọn cơ thể không nguyên vẹn khi chết để hiến tạng. Bạn có thể chọn hoả táng khi chết vì biết đất đai là dành cho người sống. Nếu cảm giác thương người nghèo khó > cảm giác tiếc tiền, lòng bác ái lớn hơn lòng tham, thì sẽ sẵn sàng mất tiền cho từ thiện.
Ở lại thành phố hay về nông thôn? Ở TP thì chấp nhận cảnh ồn ào đông đúc xô bồ, kẹt xe, tắc đường, đĩ điếm, trộm cướp, giang hồ, chụp giật, tranh giành, lừa lọc, con người quan hệ với nhau lấy lợi ích là chủ đạo, chẳng ai quan tâm ai, hàng xóm tên gì làm gì ở đâu không rõ. Người chọn sống ở phố thì đều chọn mưu cầu danh-lợi (cao nhân, người tu hành thật sự, không màng danh lợi thì họ đã ở chỗ nào vắng vẻ hoặc trên núi cao hết rồi).
Nhưng bù lại thì TP có tiện nghi như nhiều quán xá, chỗ giải trí vui chơi, nhiều trường học, bệnh viện hiện đại, những sứ quán nước ngoài, hội chợ triển lãm, đi lại dễ dàng, dịch vụ tốt. Người đông, doanh nghiệp nhiều thì xin việc dễ, kiếm tiền nhanh. Đã chọn ở phố thì sao than vãn chi cái xấu của nó. Chọn cái tiện ích tận răng thì phải chấp nhận sống chật chội, chấp nhận đánh đổi vài năm tuổi thọ vì ô nhiễm không khí, tiếng ồn, ánh sáng, stress…
Còn sống quê ư? Bạn sẽ có không khí trong lành, người dân dễ thương nhưng sẽ buồn, vắng, cơ hội để xin việc làm ít, dịch vụ kém, chậm chạp, người ta dòm ngó, soi mói nhiều. Bạn phải tự làm, phải lao động chân tay vì mọi thứ không dâng tận răng như ở phố. Các bạn thấy các cụ trong làng đều tám mấy, chín mấy vẫn khoẻ mạnh hoạt động bình thường trong khi ở phố, bảy mấy đã thấy thở hồng hộc lấy hơi lên rồi. Đã chọn sống thọ thì phải chấp nhận cảnh sống vắng vẻ tịch liêu muỗi mòng chứ đòi vui mà đòi thọ, sao được. Đâu phải hào hứng 1 phút, thấy người ta làm vườn làm farm thì mình cũng bắt chước. Cuộc sống nông thôn nào có thích hợp cho người lười? Ba ngày là chán, khăn gói lên phố ngay. Con người vốn chọn sướng, chọn dễ chứ mấy ai chọn khổ, chọn khó?
(Cũng có bạn giải bài toán này bằng chọn sống ở thành phố nhỏ, thị xã nhỏ, có tiện nghi mà không đông đúc xô bồ. Cũng là 1 sự lựa chọn hay).
Cuộc đời là chuỗi những sự lựa chọn. Chọn MẤT cái này để ĐƯỢC cái khác, chọn ĐƯỢC cái này và chấp nhận MẤT cái nọ. Và kết quả của mỗi sự lựa chọn là khác nhau, nhưng đều là do mình lựa chọn cả. Không thể chọn làm anh hùng hào kiệt mà chỉ thích cuộc đời bằng phẳng, êm ái, dễ dàng.
Bạn có thể chọn 1 cuộc đời vĩ đại hay một cuộc đời bé nhỏ. Bạn có thể chọn đứng vào hàng ngũ của tầng lớp tinh hoa hay tầng lớp bình dân.
- Tinh hoa thì nghĩ cho người khác, làm cho người khác, hiểu sâu và thực hành được 2 chữ CHO ĐI.
- Bình dân thì làm mọi thứ cho mình, triết lý sống của họ là LẤY VÀO.
Trở thành tinh hoa (rất ít) hay bình dân (rất đông) là do mình chọn. Bằng cấp học hành kiến thức hay chức tước địa vị hay của cải tiền bạc, không giúp mình trở thành người tinh hoa hay bình dân. Nó càng không giúp mình có được sự kính trọng từ xã hội, tạo giá trị cho xã hội.
Tất cả cuộc đời mình là do CHÍNH MÌNH lựa chọn. Mình lựa kỹ, rồi chọn. Lựa là bỏ vào giỏ hàng. Còn chọn là bấm nút thanh toán.
Chọn rồi, không hối hận, không trách người. Do mình cả thôi.
Kết quả cuộc đời, không phải thiên ý, mà là nhân ý.
Tony Buổi Sáng
Bạn đọc comment:
Kim Hồng Coi bộ vấn đề này thấy đơn giản mà khg giản đơn chút nào đau não
Minh Văn Bùi Thấm nhuần những lời nói của dượng vào 5 năm trước và hiện tại ở nhật tròn 3 năm
Bản thân chưa cảm thấy làm được gì nhưng con người đã phát triển hơn khá nhiều so với lúc trước cám ơn dượng .
Đào Xuân Phong @Đại Lê lựa chọn sao rồi cậu
Phương Nhung Rất hay ạ. Mới sáng thức dậy lĩnh ngộ bao nhiêu điều thật vui ạ. Cảm ơn bạn đã chia sẻ ạ
Thành Phan Thật là ý nghĩa. nếu ai cũng biết điều này sớm có lẽ cuộc đời sẽ có nhiều niềm vu
Nguyễn Thịnh @Phạm Tưởng @Tiến Phạm @Ngoc Doan các em nên đọc đi! À trước khi đọc nhớ vả vô mặt mấy cái cho tỉnh đã
Thúy Văn Đọc thấy rất hay tỉnh táo cả tâm hồn cảm ơn tác giả
Thuan Bay Nếu đọc và ngộ ra trước 30 năm có lẽ chẳng bao giờ mình nghe theo mà tự mình chọn lựa
Ngân Lê Em xin phép được share vì quá tâm đắc ạ
Trần Thị Thu Vân ôi hay quá. Cám ơn tác giả nhiều lắm,con cũng đang ở trong nhiều sự suy nghĩ này
Ngân Kim Cuộc đời ngắn ngủi mắc mớ gì phải ghét họ
Nguyễn Hoa Quyên Trần đọc hết đi nhé. Sáng chị đọc tỉnh cả người
Nguyễn Thảo Ly Lê đọc hết nha e
Ngo Ai Van Thanh Hung Tran Viet chọn nhiều quá r mà chưa thấy trưởng thành
Lily Thuý Rất hay ạ. Cảm ơn bạn đã chia sẻ ạ
Soan Nguyễn Ý nghĩa ạ
Minh Hoang Một bài viết hay
Nhung Xíu Lưu Đăng Nguyễn đọc bài ni chưa mà thấy Lưu đăng giống giống
Tan Pham Xin phép chia sẻ
Bùi Quang Vâng, con cảm ơn dượng
Trụ Nhài Bài này hay
Tam Huynh Rất hay .!