Bị bệnh hiểm nghèo, làm sao để tâm bình an?
Hỏi đáp sau Phóng sinh-Trong Suốt-Hà Nội T8/2018
Bạn Dũng: Con xin chào Thầy ạ! Con tên là Dũng. Hôm nay cũng tình cờ có nhân duyên được gặp Thầy. Cũng xin có một câu hỏi rất ngắn thôi ạ. Bản thân con là người bị bệnh như này, thì con mong Thầy cho con làm sao để cho cái tâm mình luôn được bình an khi đối diện với bệnh tật ạ?
Thầy Trong Suốt: Con còn sống được bao lâu nữa? Bệnh của con ấy.
Bạn Dũng: Dạ được bốn năm ạ, từ năm 2014 đến bây giờ ạ.
Thầy Trong Suốt: À đến bây giờ, nhưng thầy hỏi là sống được bao lâu nữa? Sống được bao lâu nữa?
Bạn Dũng: Thế thì có khi nào con đắc đạo rồi thì con cần gì phải hỏi nữa. (Cười)
Thầy Trong Suốt: (Cười) Bác sĩ không nói là sống được bao lâu à?
Bạn Dũng: Làm sao biết được ạ?
Thầy Trong Suốt: Nhưng mà bệnh con không hiểm nghèo lắm à?
Bạn Dũng: Con là bị ung thư máu ạ. Chết lúc nào không biết.
Thầy Trong Suốt: Cũng tốt, cũng là một điều tốt!
Tại vì khi mình còn rất nhiều thời gian ấy thì mình sẽ quan tâm là mình sống bao lâu, kiểu như là: “Ôi giời, còn lâu, bây giờ mình cứ thoải mái đi, còn lâu mới chết”. Những người sống như thế rất là nhiều. Sống cứ như là còn được mấy chục năm nữa ấy. Nhưng bản chất mà nói nhé, ở đây có ai dám đảm bảo là mình chết sau bạn Dũng không? Giơ tay! (một số bạn giơ tay). Không, đảm bảo cơ mà. (Mọi người cười) Thầy cũng không đảm bảo là chính thầy sống lâu hơn, đúng chưa?
Thái độ sống nên có
Lẽ ra chúng ta nên có một thái độ sống như vậy mới đúng. Sống mà không biết được là mình còn được bao lâu nữa. Vì như vậy chúng ta sẽ sống những ngày còn lại một cách ý nghĩa hơn rất nhiều. Hơn là ta cứ tự tin là sống được mấy chục năm với mấy năm, không có đâu.
Bản chất cuộc sống là gì?
Là bất kỳ ai, vô thường mà, có thế chết bất kỳ lúc nào. Nên là mối quan tâm không nên là sống được bao lâu, mà sống như thế nào? Cái con cần quan tâm là từ giờ đến lúc chết tôi sống như thế nào? Đúng chưa? Tất cả chúng ta chứ không phải chỉ có bạn Dũng đâu.
Cần quan tâm gì?
Cần quan tâm là từ giờ đến lúc chết mình sống như nào?
Có 2 lựa chọn từ giờ đến lúc chết mình sống thế nào.
- Một là mình sống một cách đầy trí tuệ và tình thương.
- Đấy, loại thứ 2 là sống bất cần, không quan trọng.
Nếu con sống một cuộc sống mà nhiều trí tuệ, tình thương ấy, thì sống một năm như vậy còn ý nghĩa hơn là sống 70 năm phá phách. Đúng chưa?
70 năm làm những điều phá phách gây tổn thương cho bao nhiêu người với cả sống một năm trí tuệ tình thương. Người nào có trí tuệ sẽ biết cách chọn. Đấy, chất lượng sống quan trọng hơn là sống bao nhiêu lâu và đó là cái không ai chọn được.
Thế thì trong trường hợp của Dũng ấy, thầy khuyên con nên bắt đầu tu hành ngay, ngay lập tức. Tại vì chỉ có sự tu hành chân chính mới làm cho mình thực sự có trí tuệ.
Bạn Dũng: Con xin hỏi Thầy thêm một câu nữa, con muốn làm thế nào để cho tâm bình an trong đời sống hàng ngày cũng như trong tu tập. Tại vì con đã tu tập từ năm 2012 cơ, con đã biết đến Phật Pháp nên khi bị bệnh ấy, con cũng không có cảm giác… con vẫn bình thường thôi, nhưng cái tâm khi mình tu tập, mình vẫn có cái cảm giác là nó vẫn còn tham, vẫn còn sân, vẫn còn si nổi lên trong cuộc sống và trong khi đang tu tập. Trong lúc ngồi thiền cũng vậy.
Thầy Trong Suốt: Rồi, tốt, rất tốt, rất tốt. Tại vì cái con bị thiếu là thiếu một cách tu nhanh chóng đoạn trừ được nhầm lẫn. Con tham, con sân, con si vì con còn nhầm.
Còn nhầm thì còn tham, sân, si.
Ví dụ nhé, quan trọng nhất này, con vẫn còn nhầm con là thân thể này. Làm sao mà mình ổn nếu mình vẫn tin tôi là thân thể. Nếu tôi là thân thể này, nó ung thư thì tôi cũng ung thư, nó đau tôi đau, đúng chưa?
Trong khi bản chất thân thể chỉ là một cỗ máy thôi, được sử dụng để làm một việc gì đó và hỏng thì vứt, giống cái xe máy ấy, dùng để đi lại, hỏng thì chữa, chữa không nổi thì bán, vứt.
Nhưng mà vì con còn tin con là thân thể này nên con còn khổ, nên con cần cái loại tu hành mà để con nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái: “Tôi là thân thể này”. Nếu con chưa tìm được thì con phải tìm. Thầy biết cách đấy, thầy chỉ cho con được. Khi con đến đoạn đấy rồi thì con mới thấy là bệnh không còn là gì nữa.
Bệnh chỉ có giá trị nếu..
Bệnh nó chỉ có giá trị nếu con tin con là thân thể này thôi.
Đấy, bệnh có giá trị nếu con còn tin con là thân thể. Khi con tu hành đến trình độ không còn tin là thân thể này nữa thì thân thể nó hỏng thoải mái. Ở đây có mẹ thầy không nhỉ? Ở đây phải có mẹ thầy làm ví dụ.
Con thế mới không sợ chết nữa, không sợ chết, chết chẳng là cái gì cả. Cái thân thể này chết nhưng con không bị ảnh hưởng, con cần cái loại giáo Pháp đấy cơ. Với những người bệnh hiểm nghèo thì cần giáo Pháp thầy vừa nói. Còn kiểu con đang tu bây giờ là từ từ, khi nào ngộ thì ngộ, tiến được tí nào hay tí đấy, thì thầy không cảm thấy là có kết quả, nếu trong trường hợp của con.
Tốt nhất nhé, là con hãy học cái Pháp tu để nhanh chóng mất trạng thái mình là thân thể này, khi đấy con không còn sợ gì nữa, không còn bệnh luôn, con tự cảm thấy rằng không còn bệnh. Ví dụ thầy ngồi thế này nếu mà có một cái quạt trần rơi đứt chân luôn chẳng hạn, chân gẫy, thì thầy chẳng thấy có vấn đề gì cả, không vấn đề, không nháy mắt luôn. Vì sao?
Vì giống cái xe máy ấy, nó bị hỏng, long cái bánh ra, thì nếu mà lắp lại được thì lắp, không lắp thì thôi. Thế thôi, nhưng vì mình quá tin rằng mình là cái xe máy, thế là nó thủng lốp cái là mình đau lòng đúng không? Có con chó nó tè vào bánh xe thì sao? Đau lòng kinh khủng luôn. Đấy. Thì với những người đang bệnh hiểm nghèo như con, thì thầy sẵn sàng chia sẻ cách đấy, mà chỉ dành cho người hiểm nghèo thôi. Có Mai Nguyên ở đây không nhỉ?
Mai Nguyên: Có ạ
Thầy Trong Suốt: Bạn này cũng gặp bệnh hiểm nghèo này, thì thầy sẽ dạy ngay lập tức, nhưng mà yêu cầu học trò phải cố hết sức mà tập, thì có thể trong vòng một thời gian ngắn tối thiểu là con có thể có một cái chết rất bình an, bệnh tật nhưng không đau đớn.
Không sợ bệnh, không sợ chết
Đấy, ở trong nhóm của mình đã có mấy bạn ung thư mà chết rất nhẹ nhàng đấy, trong khi người khác thì tiêm mấy trăm mũi móc phin vật vã, còn đây mình nằm bình an chết trên giường. Đấy là cái tối thiểu con có được. Nhưng nếu con sống lâu hơn một chút được nữa, thì con có thể đến cái đoạn là không thấy mình là thân thể. Đấy, nên tốt nhất là con nên tham gia cái đấy. Còn nếu con cứ tu từ từ thì thầy chẳng nghĩ cách nào để giúp con nhanh chóng thoát khỏi cái trạng thái nhầm lẫn đấy.
Bạn Dũng: Dạ vâng, con cũng nghe theo Thầy ạ. Nhưng Thầy cho con hỏi thêm là khi mình tu tập ấy ạ, bọn con cũng không biết đường lối nào là chính đáng, Thầy vừa giới thiệu cho con thì con cũng chưa biết, để con phải thực hành con mới biết.
Nhưng quá trình con tu tập đợt trước đấy, thì trước khi ngồi tu tập thì cũng đều quán về thân cả, luôn luôn nghĩ thân này không phải là ta, tâm này cũng không phải là ta, chẳng có gì là ta, trong từng hơi thở vào trong từng hơi thở ra, trọn niềm tôn kính Phật. Luôn luôn ngày nào cũng như ngày nào như vậy mà.
Thầy Trong Suốt: Con phải đi từ cái thấp hơn, con bắt đầu từ chỗ đấy là quá cao. Thân không phải là ta, thầy nói cái này rất ít người sẽ làm được, vì đấy là cái giáo pháp ở giữa giữa này này, con phải đi từ dưới lên. Lên đến giữa xong rồi lên cao hơn, đấy.
Tu hành phải từ thấp lên cao
Như vậy dấu hiệu của con là không có ông thầy chỉ cho con từng bước một. Con đi vào đấy là lệch rồi, giống như mình không thể nào mà đang 5 tuổi lại lấy sách lớp 6 ra học xong rồi hiểu được. Học lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4, lớp 5, lớp 6, xong mới hiểu, xong rồi lớp 12, đúng không?
Chuẩn bị nền móng
Thì con cần phải chuẩn bị từ cái nền móng nhân quả, vô thường, bất toại nguyện, thân người khó được rồi con mới đi đến chỗ thân này không phải là ta được. Con phải hiểu tại sao không phải là ta?, nhưng hiểu không chưa đủ. Con cần một cái kinh nghiệm trực tiếp là tại sao không phải là ta và cái đấy thì phải thực hành đủ sâu sắc.
Đấy, cái con thiếu là một đường lối, phương pháp đầy đủ từ đầu, từ lúc lớp 1 đến tận lớp 6. Mình có thể nói thân này không phải là ta là loại lớp 6, trên đấy còn những lớp khác nữa, nhưng mà con không thể từ lớp 0 nhảy lên lớp 6 được.
Thứ hai là con cần phải có một người nào đã đi qua lớp 6 rồi chỉ cho con, chứ không phải một ông cũng không biết thế nào là thân này không phải là ta, đem quyển sách bảo: “Đây, mời bạn đọc cái này và bạn sẽ thấy thân này không phải là ta”.
Không được, con cần một người thầy đã thực sự chứng ngộ cái trạng thái thân này không phải là ta, đã thực hành được đến đoạn đấy, đi qua đoạn đấy rồi, quay lại chỉ cho con, con thiếu cả hai cái đấy luôn.
Tại sao đọc Kinh Phật lại không ngộ?
Đấy là lý do mà bao nhiêu người đọc Kinh mà không ngộ được. Tại sao đọc Kinh Phật lại không ngộ? Thiếu hai điều thầy vừa nói.
- Một là gì? Đọc Kinh Phật ở giữa chừng, không có một con đường thật chi tiết, khoa học, xây dựng một cách logic và nền móng để đi lên.
- Thứ hai là không có ông thầy nào đã thực sự làm được cái điều đấy chỉ cho mình.
Con phải đi cả hai, đấy.
Cần một người thầy
Nếu con thực sự muốn thầy sẽ chỉ cho con, nhưng mà thực sự muốn cơ vì nó đòi hỏi thực hành một cách rất là nghiêm túc không thể chơi được. Đấy.
Bạn Dũng: Vầng con thực sự…
Thầy Trong Suốt: Được, thì sau buổi này có thể gặp bạn Mai Nguyên, chia sẻ với bạn ấy, bạn ấy sẽ chỉ dẫn con đến cái lớp này.
Hai kiểu Tu hành
Tu hành có hai kiểu:
- tu để cho tâm an lạc, và
- tu để hết sạch hoàn toàn nhầm lẫn.
Nếu trong trường hợp của con là hết sạch nhầm lẫn, tin rằng thân này là ta là một loại nhầm lẫn, thì phải hết cái đấy. Còn để an lạc thì không cần, an lạc chỉ cần yêu thương hơn, hiểu biết hơn thôi.
Thì ở ngay chỗ này có hai nhóm: Hoa sen thì chỉ cần bớt khổ này, vui vẻ lên này. Còn có một nhóm gọi là nhóm Chính thức, ở đấy mọi người thực sự mong muốn là hết sạch không còn nhầm lẫn nào nữa. Cái bệnh của con chỉ chữa được nếu con chọn cách thứ 2: hết sạch nhầm lẫn.
Đấy, thì lúc đấy thân thể không phải là ta nữa thì bệnh thoải mái luôn, cái áo rách thì vứt, đúng không? Áo mặc lâu đủ lâu, rách thì vứt, chẳng có vấn đề gì cả. Được rồi, thầy hiểu tình hình của con rồi. Nếu con quyết tâm thì thầy chỉ cần quyết tâm thôi, chẳng cần gì hơn nữa, quyết tâm là được rồi.
Bạn Dũng: Con cám ơn Thầy ạ!
Con cần:
1. Cần có một con đường thật chi tiết, khoa học, xây dựng một cách logic và nền móng để đi lên.
2. Cần có người thầy đã thực sự làm được điều đấy chỉ cho mình.
Xem thêm: Hiểu về bệnh tật và cái chết để sống bình an, thanh thản