HẠNH PHÚC
- “Người nghèo nói: có tiền chính là hạnh phúc
- Người giàu nói: rảnh rỗi chính là hạnh phúc
- Người khuyết tật nói: có thể đi chính là hạnh phúc
- Người mù nói: có thể nhìn chính là hạnh phúc
- Người ăn xin nói: có cơm ăn là hạnh phúc
- Người bệnh nói: có thể sống khỏe thì hạnh phúc”…
Sau lưng mỗi một người đều chua chát, đều có sự gian nan không thể nói ra. Được cái này lại mất cái kia. Được cái này rồi lại muốn cái cái khác. Nghèo muốn có tiền, có tiền rồi lại muốn nhiều hơn nữa. Có sức khỏe rồi lại muốn con cái giỏi giang… Cái hạnh phúc đấy chỉ là khoảnh khắc chúng ta đạt được cái chúng ta muốn. Rồi nó sẽ lại qua đi để lại tiếp tục cho những mong muốn khác. Chúng ta cứ mãi đuổi theo mong muốn, đuổi theo cái hạnh phúc giả tưởng đấy.
————————
Hạnh phúc, ai hơn ai ?!
Tháng rồi có thằng bạn hỏi tôi, ê mày, hạnh phúc là gì?
Tôi cười thôi, rồi tôi hỏi ngược lại, thế hạnh phúc của mày là gì?
Thế là nó kể ra biết bao ước mơ, dự định, mục tiêu, nào là 3 năm, 5 năm, 10 năm rồi 30 năm nữa ra sao. Ngay hiện tại thì nó đã tự do tài chính rồi, tuy mỗi sáng thức dậy không phải lo chuyện mưu sinh cơm áo gạo tiền nữa… nhưng nó vẫn tâm sự, là có cái gì đó ‘cấn cấn’ và ‘thiếu thiếu’… mà nó chưa thực sự phiêu được hạnh phúc và tự do rõ lắm… nói thẳng ra, tự do tài chính cho nó rất nhiều thời gian và phương tiện để trải nghiệm cuộc sống hơn ngày xưa, nhưng để gọi là hạnh phúc hoàn toàn, thì nó bảo chưa.
Thấy thế, nên tôi mới kể nó nghe, câu chuyện về ‘không gian hạnh phúc’ của mỗi người là như thế nào, rồi trên đời này, ai hạnh phúc hơn ai ?!
Không gian hạnh phúc
Cách đây 4 năm, hai vợ chồng tôi đi Cancun chơi, nó nằm bên vùng biển Caribê thuộc Mexico, dân khu này thu nhập tầm 300-400 đô Mỹ là cao, có khi còn thua VN nữa. Trên xe bus di chuyển từ sân bay về khu resort, lúc đó cũng tầm 6-7g tối thôi, tôi quan sát 2 bên đường, đàn ông Mễ cứ xách cây đàn ra trước nhà, ngồi nhâm nhi vài chai bia, còn bà vợ với đám con thì ngồi xem tivi… nguyên đoạn đường nhà nào cũng có tiếng đàn… tèng tèng tèng. Anh em xưa đọc truyện Lucky Luke thì hay thấy 3-4 ông Amingo đánh đàn thì nó y hệt thế. Dân Mễ họ thích âm nhạc, đi đâu cũng nghe…
Hỏi thăm ông hướng dẫn viên, là sao đàn ông Mễ họ lè phè thế,
thì ổng bảo, văn hóa ở đây là vậy, 200 năm nay đất này không có chiến tranh, hơn 2 thế hệ sống trong hòa bình rồi, nên bọn đàn ông chỉ làm vừa đủ ăn thôi, chiều ra mua được vài chia bia và cầm ít tiền về đưa vợ… dùng bữa tối với gia đình xong thì bắt ghế ra trước nhà đánh đàn, ngắm trời ngắm trăng… uống vài chai, thế là happy.
Cả dân Mễ đã định cư ở Mỹ cũng thế, họ sống rất an phận, đa phần rất hiền lành, không đòi hỏi nhiều, họ chấp nhận và vui vẻ làm công việc tay chân… Nên đó là tại sao có bộ phim “A day without a Mexican”, dịch là, một ngày không có người Mễ. Vì 90% các công việc nặng tay chân bên đây, như xây dựng, cầu đường, bê vác, trồng trọt, chăn nuôi, rửa xe, rửa chén, v.v.. chỉ có người Mễ chịu làm ở Mỹ thôi… chứ bọn Tây thì không ai đụng đến… còn VN mình thì lại không đủ sức để làm. Nên 1 ngày mà nước Mỹ không có dân Mễ sống thì cũng khốn đốn thật đấy… ai trồng trọt cho ăn… rồi ai xây đường cho đi… rồi ai xây nhà cho ở.
Nghe ông hướng dẫn viên nói xong, tôi quay qua vợ, “hạnh phúc của đàn ông Mễ nó đơn giản thế em nhỉ”
Chắc nhiều anh em đọc đến đây, cũng không mong muốn cái kiểu ‘hạnh phúc’ đó đâu, vì trước tôi cũng đã nghĩ thế. Nó đơn giản quá mà.
Lúc mới đi làm bên đây được 1 năm, ngồi ăn trưa với mấy ông đồng nghiệp già lâu năm bên đây, được nghe mấy ổng tám chuyện đời, tuy nghe cho vui nhưng cũng có nhiều cái rất hay để nghiền ngẫm.
Chuyện là, nhóm già này hay kể về một ông đồng nghiệp cũ, người VN, qua đây hơn 30 năm rồi. Suốt từng đó năm, cả hai vợ chồng ông này, ngoài chỗ làm và nhà ra, chưa bao giờ đi ra khỏi thành phố dù chỉ 1 tiếng chạy xe. Đi làm về là chạy thẳng về nhà, ăn cơm với vợ, xong rồi 2 vợ chồng đi bộ 45 phút, rồi đúng 9h30 đi ngủ… cứ thế suốt 30 năm.. không đi đâu chơi hết. Có người rủ đi chơi, bao cả tiền khách sạn, chỉ tốn riềng xăng chạy xe thôi… vậy mà cả hai vợ chồng đều đồng thanh, bảo ‘tốn tiền’, ở nhà vui hơn.
Có ông nghe xong bảo, nếu là ổng thì không thể sống kiểu đấy được, vì có ôm thật nhiều tiền trong tài khoản thì lúc ò í e cũng có mang theo được đâu, sống vậy thì chán chết, thà vừa ăn, vừa chơi, vừa để dành thì hay hơn… nên có sự cân bằng chứ.
Tôi nghe kể về vợ chồng ông này chắc không dưới 5 lần, vì ca này quá đặc biệt, vì sống ở Mỹ mà như sống trên núi… không chịu trải nghiệm gì cả. Nghe nhắc hoài, nên có lần tôi hỏi ngược lại mấy ông đồng nghiệp, thế các anh có nghĩ 2 vợ chồng đó sống ‘hạnh phúc’ không?
Có người im lặng,
Có người bảo, chắc cũng chán mà họ tham tiền quá mà, nên cố gắng tỏ ra hạnh phúc thôi,
Có người bảo, có thể có, có thể không, để hôm nào hỏi trực tiếp ổng thử.
Còn tôi thì bảo, riêng em thì nghĩ vợ chồng ông này hạnh phúc lắm đấy, vì để đi với nhau tần ấy năm, mua được 2 căn nhà, có 2 thằng con tốt nghiệp làm cảnh sát, rồi cả mỗi chiều nắm tay nhau đi bộ thì rất khó để duy trì được việc đó trong suốt 30 năm đấy. Dù nhìn bên ngoài, thấy họ chẳng tiêu xài gì, đi chơi xa cũng không dám đi, chỉ đi làm rồi để dành tiền… thì hạnh phúc của họ đôi lúc chỉ là thấy tiền trong tài khoản tăng thôi. Vậy là đủ với họ rồi.
Vừa nghe xong, 2 ông khác nói lại ngay, nhưng có tiền không xài thì phí lắm, uổng cả cuộc đời.
Nếu có phí thì cũng là cuộc đời của người ta, là quyền của người ta, các anh lo chi cho xa, tôi đáp.
‘Không gian hạnh phúc’ của chúng ta hoàn toàn khác nhau, nên không thể nói, cách sống của người đó là uổng, là phí được, hoặc là tốt hay dở… tất cả là do cách chúng ta tự tưởng tượng trong tâm trí rồi phóng chiếu lên người ta mà thôi.
Một ông khác ngắt lời tôi, anh mới nghe cụm từ ‘không gian hạnh phúc’ lần đầu đấy.
Dạ, không gian hạnh phúc là tổ hợp những thứ mà khiến cho người đó thấy happy, thấy thoải mái, thấy yên lòng và làm cho cuộc đời của họ có ý nghĩa.
Sự khác nhau, là ‘không gian hạnh phúc’ của chúng ta không ai giống ai cả,
Có người, không gian hạnh phúc của họ là, có 10 triệu đô la, có 1 công ty 10,000 nhân viên, các con cái thành đạt, đi đâu cũng có người kính nể. Đó là không gian hạnh phúc của người đó.
Cũng có người, không gian hạnh phúc của họ là, cố đi làm, để dành tiền, không xài, không muốn đi đâu hết. Thấy tiền tăng trong tài khoản là tâm họ yên… thì đó cũng là hạnh phúc của họ.
Cũng có người, không gian hạnh phúc là, không lập gia đình, rồi vòng quanh thế giới, đủ hết 100 nước, trải nghiệm đủ mọi văn hóa… đó cũng là hạnh phúc của người đó.
Hoặc có những không gian hạnh phúc bình dị hơn, như người Mễ, làm vừa đủ ăn, đủ mua vài chai bia rồi đánh đàn, có vợ có con, thế là happy.
Hoặc 1 hướng khác hẳn luôn, như ‘không gian hạnh phúc’ của một vị Tu sĩ là đi tìm sự thật, đi tìm chân lý, giải thoát khỏi khổ đau, ly dục, ly ác pháp, thực hành chánh niệm… hoặc là đi thuyết pháp chia sẻ giúp đỡ… đó cũng là ‘hạnh phúc’ của một người tu sĩ.
Nên việc lên núi ẩn cư, hay ào ạt lao vào cuộc đời, đó đều là sự lựa chọn, không có cái nào hay hơn, hoặc dở hơn cả.
Muốn độc thân hay muốn lập gia đình, cái nào cũng có những cái trải nghiệm thú vị cả. Độc thân thì học bài học của độc thân, còn lập gia đình thì học bài học của gia đình, ai cũng học, cũng chơi và cũng trải nghiệm đầy đủ hết.
Anh em thấy đấy, ‘không gian hạnh phúc’ không có 1 tiêu chuẩn nào cụ thể cả,
Nên việc so sánh ‘không gian hạnh phúc’ của mình hay hơn, ngon hơn ‘không gian hạnh phúc’ của người ta, thì rất khập khiễng và vô minh.
Thậm chí, ngay trong chính ‘không gian hạnh phúc’ của người đó, còn có những khổ đau đi kèm nữa… thì cũng chỉ bản thân họ chịu thôi, chứ mình có chịu giùm họ được đâu.
Vậy mà chúng ta đi so ‘khổ’ với so ‘không gian hạnh phúc’ với nhau làm gì,
Với tôi, ngoài việc đừng hại và làm phiền người khác ra, thì mỗi người chúng ta đều có quyền lựa chọn ‘không gian hạnh phúc’ của riêng mình hết…
Nên nói, hạnh phúc là gì, thì không bao giờ anh em có câu trả lời rốt ráo đâu.
Chỉ có 1 loại hạnh phúc duy nhất thôi, đó là mình chọn gì, dù sướng, hay khổ, thì mình hãy trọn vẹn với sự lựa chọn của mình… có chơi có chịu… trải nghiệm hết hỷ nộ ái ố trên con đường đó… thì đó là hạnh phúc. Một hạnh phúc không điều kiện. Không thích đi hành trình đó nữa thì mình thay đổi ‘không gian hạnh phúc’ mới, phù hợp với nhận thức của mình lúc đó.
Như chuyện hôn nhân, vợ chồng muốn đi dài thì ‘không gian hạnh phúc’ của ông chồng với ‘không gian hạnh phúc’ của bà vợ phải khớp ít nhất 70% trở lên… vì trong không gian của mình có người kia đi chung và ngược lại. Chứ 2 không gian không có phần nào khớp nhau thì khó đi dài lắm.
Kiểu thằng chồng thích sống tối giản kiểu người Nhật, mà bà vợ thích sống xa hoa kiểu người Mỹ thì chắc khó gặp nhau ở đâu đó rồi. Nói sở thích giống nhau cũng chưa bao quát hết, chính xác là quan niệm về hạnh phúc của 2 người phải khớp nhau nhiều thì mới đi dài được… đó chưa nói đến phước, nhân, duyên có đủ chưa đấy.
Về mặt xã hội, những ‘không gian hạnh phúc’ tương đồng nhau sẽ thu hút nhau và kiếm đến nhau, để làm gì?
để cổ vũ nhau, để có thêm niềm tin trên con đường chung đó… kiểu chúng ta sống thế mới là hạnh phúc chứ.
Hạnh phúc sao cũng được, nhưng anh em hãy luôn tự nhắc mình,
Không có ‘không gian hạnh phúc’ của ai hơn ai cả, ngay cả trên chính một người, ‘không gian hạnh phúc’ cũng thay đổi hay cập nhật liên tục theo từng giai đoạn, tương ứng với nhận thức của người đó.
Nên không gian hạnh phúc của một đứa trẻ, đôi lúc chúng ta không thể hiểu hết được… và ngược lại, bọn trẻ cũng không hiểu tại sao người lớn chúng ta lại nhiều khổ đau đến như thế.
Tất cả chỉ là trò chơi của tâm trí thôi, thấy rõ tâm mình thì trò chơi sẽ vô cùng nhẹ nhàng và dễ chơi.
Người tỉnh táo, thấy rõ bản chất, thì sẽ thiết kế cho mình một ‘không gian hạnh phúc’ vừa sức, vừa hợp tâm, vừa hợp bản ngã… đó là sự cân bằng và biết chơi game đời một cách thiện xảo nhất.
Cheers,
Bác 7B
Bạn đọc comment:
Đông Phương Nhân Kiệt Một khi so sánh là đã đánh mất cái thảnh thơi rồi. Nên so sánh chỉ khiến ta tham cái của người hay tự kiêu ta hơn người. Ngừng so sánh mới bắt đầu có hạnh phúc được.
Phạm Cảnh biết là không nên so sánh, nhưng không kiểm soát được thì phải làm sao đây bạn?
Đông Phương Nhân Kiệt Bạn đọc thêm bài bí kíp luyện sói của bác 7 sẽ rõ phải làm sao ạ. Cố gắng từng ngày thôi ạ, mình cũng vậy, mỗi ngày phải ý thức và tập luyện 1 chút để Tâm lực tăng lên, khi đó mới có cơ hội để stop mấy cái so sánh lại.
Thanh TC Mọi sự so sánh đều khập khiễng và mang tính tương đối
Lê Mai Sang Hp của m là được ăn ngon , ngủ yên , những n mình yêu thương luôn khỏe mạnh !
Nguyễn Thị Hồng Phượng Hạnh phúc là 1 trạng thái thoải mái và hài lòng của Nội Tâm
Tú Thanh Dương Không gian hạnh phúc. Góc nhìn mới bao quát hơn 2 từ hạnh phúc. Thanks
Net Basic “Không gian hạnh phúc” có thể được chi phối bởi môi trường xung quanh không bác 7B nhỉ?
B7-NGHỆ cái gì có thể tác động được đến Tâm mình thì chính cái đó sẽ chi phối trực tiếp đến ‘không gian hạnh phúc’ của người đó
Quynh Đặng “Không gian hạnh phúc” thật sự là không có không gian nào cả, điều gì xảy ra đó là điều tốt nhất. Phải không Bác 7?
Linh Huynh Thích bác 7 nói câu ‘có chơi có chịu’ yeah trọn vẹn với sự lựa chọn của mình. Do tâm em hay kiểu gặp bất như ý cái ‘biết vậy tui hog đi con đường này’ . Sẽ nhắc mình ‘có chơi có chịu ‘
Lý Văn Tùng Chỉ là không biết bao nhiêu người ” Dám sống trong không gian Hạnh Phúc ” thôi bác nhỉ , ai cũng muốn làm mọi cách cho người khác nnhìn thấy mình Hạnh Phúc chứ có để ý là mình có hay ko đâu .
Lynh Tran “Không gian hạnh phúc” của em chỉ là thoải mái nằm đọc sách thoii là vui cả ngày ^^
Thanh Nguyễn Đúng thế, không gian hạnh phúc của mỗi người khác nhau, tùy vào sự cảm nhận của họ. Hạnh phúc và khổ đau đều muôn hình vạn trạng.
Trang Nguyen Hạnh phúc là ăn thấy ngon miệng, ngủ được ngon giấc. Bởi nếu bạn cảm thấy buồn phiền, hay đau khổ, lo lắng, bệnh tật… tôi đố bạn ăn ngủ ngon dc đấy.
Kim Khí Hoa Mỹ Tuyệt vời, rất thích những quan điểm chia sẻ của Ad, nó vừa vặn với suy nghĩ của mình. Thích câu:” Tất cả là trò chơi của tâm trí…” Cảm ơn Ad ah
Vân Hồng Đọc xong thấy mình may mắn vì vẫn luôn cảm thấy happy trong “không gian hạnh phúc” của mình! Cuối tuần thấy thêm vui và yêu đời, cảm ơn Bác 7!
Quang Huy Ngay trong cả mỗi cá nhân của con người thì ” không gian hạnh phúc ” cũng có thay đổi theo chiều thời gian, lúc nhỏ chỉ ước được ăn kem là hạnh phúc, thanh niên thì ước được đi làm lấy vợ đẻ con là hạnh phúc, lớn già nhìn con cháu thành đạt là hạnh phúc. Em nghĩ vậy đã có phải hiểu theo ” không gian hạnh phúc ” của bác chưa ạ.
Thành Chan Không gian hạnh phúc có khi là tìm thấy được chính mình
Lê Ngọc Mai Giống như mình thích dịch chuyển đi đây đó gặp gỡ trải nghiệm thì bố chỉ thích ở nhà. Tôn trọng không gian hạnh phúc của nhau là được hen. Cảm ơn bác 7.
Huyền Mít Lê Ngọc Mai khá giống với định nghĩa thước đo hạnh phúc mỗi ng khác nhau c hè
Hai Nam Mọi so sánh đều là khập khiễng anh ạ, thay vì so sánh thì nên tự tìm đc hp của chính mình a nhỉ !
Ngọc Ly Bài viết này hay quá, ko cố tìm thứ vượt ngoài tầm “sức-tâm-bản ngã”, thấy vừa hợp để có không gian hạnh phúc là được
Minh Chau Cao Ngày nào tui còn thở là tui thấy hạnh phúc.
Đại Lâm Mộc Cảm ơn bác 7 . Bài viết có cái nhìn rất đa chiều.
Trạng Võ ta tự cảm nhận con ng ta & có phương pháp happy phù hợp cho bản thân mình , chúng ta se có khoảng trời riêng , không gian riêng & hp riêng
Hồ Kim Anh Yes, mỗi người có mỗi không gian hạnh phúc riêng, không thể so sánh, phán xét và áp đặt họ theo tư duy của mình được
Hoa Hướng Dương Đồng ý với bác “đó chỉ là trò chơi của tâm trí”
Tiến Phát Bác chơi từ “thiện xảo” 1 cách quá xảo huyệt, ko chê ko được!
Lê Chi Cảm ơn bài viết của B7, được đọc bài của Bác với mình cũng là thời gian hạnh phúc
Nghi Phan “ko gian hạnh phúc” của mình là muốn cảm nhận dc sự kính nể mà ng xung quanh dành cho mình 😀
Lê Kiên Em cũng có 1 câu muốn chia sẻ ạ:
Fun comes from outside
Happiness comes from inside
Công Đoàn Hạnh phúc là do mỗi người tự cảm nhận….
Peace Nguyen Bạn là Hạnh Phúc khi không dựa vào ai, hay bất kì cái gì để bạn Hạnh Phúc cả!!!
Trúc Mụi Đọc xong thấy lạc quan vui vẻ lắm ạ!
Nguyễn Quốc Trí Tâm đắc
Hạnh phúc và Không hạnh phúc
Một ông vua có một người hoàng tử sống trong cảnh giàu sang nhưng hoàng tử luôn cảm thấy không hạnh phúc.
Vua cha không hiểu vì lý do gì nên một hôm ông gọi hoàng tử đến và hỏi:
“Cuộc sống của con không thiếu thứ gì, tại sao con lại thấy không hạnh phúc?”
Hoàng tử thưa:
“Chính vì cái gì cũng có nên con mới không thấy hạnh phúc.”
Hoàng tử rời cung vua đi tìm hạnh phúc.
Một ngày nọ chàng ta gặp một ông tiều phu, trông dáng vẻ ông ta rất vui vẻ, hoàng tử liền hỏi:
“Này ông, ta thấy ông cái gì cũng không có, sao thấy ông vui vẻ và yêu đời thế?”
Người tiều phu trả lời:
“Ai nói tôi không có gì? Mùa xuân trăm hoa đua nở là của tôi; mùa thu trăng sáng đẹp cũng của tôi; cơn gió mát mùa hè cũng của tôi, và tuyết trắng rơi lúc đông về cũng của tôi; tôi giàu hơn ai hết, tại sao lại không vui vẻ hạnh phúc chứ?”
Hoàng tử lại ra đi tìm hạnh phúc.
Một ngày khác, chàng ta lại gặp một người tiều phu vui vẻ, chàng ta lại hỏi:
“Này ông, ta thấy ông cái gì cũng không có, sao thấy ông vui vẻ và yêu đời thế?”
Người tiều phu đáp:
“Ai nói tôi không có gì? Cơm tôi ăn và cơm của ông ăn đều giống nhau; tôi cũng ngủ trên giường rộng như ông; những giấc mơ tôi mơ cũng chẳng khác ông; ông không thể tự do đi chơi khắp chốn nhưng tôi thì có thể; ông không thể tùy tiện nằm dài trên đất ngắm mây trôi nhưng tôi thì có thể, thế thì tại sao lại không vui vẻ và hạnh phúc?”
Hoàng tử lại đi tìm hạnh phúc.
Một ngày nọ, chàng lại gặp một người tiều phu vui vẻ, chàng ta lại hỏi:
“Này ông, ông nghèo như vậy sao ông vẫn vui vẻ?”
Tiều phu đáp:
“Ai nói tôi nghèo, tôi còn giàu hơn ông kìa.”
Hoàng tử ngạc nhiên hỏi lại:
“Ngươi giàu hơn ta à?”
Người tiều phu nói:
“Ông là hoàng tử sau này sẽ trở thành vua. Nếu đem thêm một nước đến đổi cái tự do của ông bây giờ ông có đổi không?”
-“Đương nhiên là không.” Hoàng tử trả lời.
-Vậy tự do có phải lớn hơn cả một nước không? Tiều phu hỏi.
-Đúng vậy
-Vậy tôi được tự do hơn ông tại sao lại nói tôi nghèo hơn ông.
Hoàng tử lại ra đi tìm hạnh phúc.
Một ngày khác, chàng lại gặp một người tiều phu vui vẻ. Hoàng tử lại hỏi tiều phu:
“Ngươi chỉ có một túp liều tranh rách nát, còn ta có cả một cung điện nguy nga, tại sao ngươi vẫn vui vẻ hơn ta?”
Tiều phu trả lời:
– Đem cung điện của ông để đổi cái vui vẻ của tôi, ông có chịu đổi không?
– Tất nhiên là không.
– Vì vậy, ông không có vui vẻ.
– Hạnh Giải dịch –
Em biết chăng Hạnh Phúc là gì?
Em đi đâu với khuôn mặt vô hồn?
Lăng xăng mãi để tìm cầu hạnh phúc.
Sống chạy theo những gì mình ham thích.
Đứng núi này, mà nhìn núi bên kia.
Em hiểu không hạnh phúc là biết đủ.
Khi thức giấc, nhìn thấy ánh bình minh.
Khi được nghe tiếng nói ở quanh mình
Tự do bước trên đôi chân vững chãi.
Hạnh phúc là được ăn no, được ngủ.
Được thở, cười, được an lạc thảnh thơi.
Là tự do giữ dòng xoáy cuộc đời.
Không chất chứa, trong mình độc tố.
Ngay giờ đây có bao điều hạnh phúc.
Mãi kiếm tìm những thứ ở đâu xa.
Không nhận ra, sống trăm năm cũng là.
Sống đảo điên điên đảo trong giấc mộng.
Cuộc đời này vốn chẳng khổ đâu em!
Do trái ý, nên mình không chấp nhận.
Rồi trở thành nạn nhân của đau khổ.
Oán trách người, trách đời có đúng đâu.
Em cứ đi theo dòng chảy cuộc đời.
Mở rộng lòng đón điều bất toại nguyện.
Như bầu trời trong ôm vào lòng tất cả.
Vẫn bất động, và an lạc thảnh thơi.
Hạnh phúc là gì? Em biết chưa em?
– Vũ Yến –
–Om Mani Padme Hum –
*
Ai cũng có thể tu tập để an lạc và hạnh phúc ngay giữa đời
Các bài viết về Hạnh phúc
Vậy khi nào mới có được hạnh phúc thực sự?
Chỉ có hạnh phúc trong Tâm, hạnh phúc KHÔNG phụ thuộc các điều kiện bên ngoài mới là hạnh phúc bền vững. Nhưng thế nào là hạnh phúc trong Tâm? Đấy là khi ta thấu tỏ được Chân lý, hiểu rõ được Nhân-Quả. Hiểu được giàu-nghèo, khỏe-bệnh, thành công-thất bại,… đều từ nhân-quả mà ra. Hiểu được mọi trạng thái cảm xúc vui-buồn, hoan hỷ-sân hận,… đều là vô thường, đến rồi đi. Hiểu được Sống hay Chết cũng chỉ là một hơi thở vào và một hơi thở ra, cũng chỉ là chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác….
Có thấu mới có thể bình thản khi nghịch cảnh đến, mới có thể thản nhiên khi thuận duyên về. Có hiểu mới không hối tiếc quá khứ, mới không lo sợ tương lai. Có thấu, có hiểu mới có trái tim độ lượng để trước vị tha với mình, sau bao dung với người.
Làm được như vậy Tâm mới thanh thản. Nước chảy hoa rơi, mọi việc cứ thuận theo Tự nhiên, cái gì đến cứ đến, cái gì đi cứ đi. Đủ duyên thì hợp, hết duyên thì tan. Cái hạnh phúc khi Tâm nở nụ cười nhẹ như một sợi khói không còn trọng cái tốt, khinh cái xấu, không còn quá khứ cũng chẳng vị lai, cái hạnh phúc chỉ biết đến khi tận hưởng từng phút giây hiện tại, đấy mới là hạnh phúc vĩnh hằng.
Cảm nhận và tận hưởng giá trị từng khoảnh khắc sống như là ngày mai sẽ chết mới thấy được cuộc sống này thật tuyệt vời biết bao…! Hạnh phúc nó nằm ngay tại mỗi giây phút đấy…!
Ô-Hay.Vn St.
Nền tảng của sự hạnh phúc bền vững
Phước và Đức là hai yếu tố hết sức quan trọng làm nên hạnh phúc bền vững, lâu dài của các chúng sinh.
Thế nhưng thời nay con người ta ít có sự xem trọng, cũng vì thế mà ngày nay nhiều vấn đề rắc rối của xã hội liên tục xảy ra.
Nói đến Đức, chính là đang đề cập đến sự tu dưỡng của nội tâm.
Một nội tâm tràn đầy sự từ bi, bao dung, khiêm cung, và giới hạnh viên tròn,…
Đem cái tâm đức độ ấy ra bên ngoài để phụng sự cho tha nhân, làm lợi ích cho muôn loài, thì phúc báu, tức những sự may mắn tốt lành sẽ trở về với người ấy, đây chính là phước báu đang được tạo ra.
Cư sĩ Nhuận Hòa
❤️ Pure happiness – Hạnh phúc thuần khiết ❤️ ·
[fb_vid id=”3189557157836719″]Ô-Hay.Vn St.
HẠNH PHÚC CHÂN THẬT
Với người thế tục khi họ thành công, khi họ gặp được nhân duyên tốt, gặp được vợ hoặc chồng như ý… lúc đó là lúc họ hạnh phúc, còn người hành giả thì hạnh phúc của họ là giúp đỡ thật nhiều chúng sanh. Nhiều người cho rằng tôi không có tiền thì làm sao có thể giúp người khác? Tiền có thể giúp được nhiều người nhưng không thể giúp họ hạnh phúc, chỉ duy nhất Giáo Pháp mới thật sự giúp họ hạnh phúc! Vì sao vậy? Bởi vì khi thực hành Pháp họ sẽ thật sự hiểu rằng họ đang phải gánh trả những nghiệp lực họ đã tạo. Bởi vì chỉ khi thực hành Pháp họ mới chấp nhận sự thật rằng mọi thứ là vô thường và thật sự buông bỏ bản ngã mà chính họ đã chăm bón bao nhiêu đời kiếp. Và khi họ đã thật sự thấu hiểu chân đế: chẳng có hạnh phúc nào hơn sự hạnh phúc này vì lúc đó tâm họ vượt khỏi mọi suy nghĩ, lìa khỏi những cảm xúc tiêu cực, đạt đến trạng thái cực hỷ của một Bồ Tát và thực hiện các hoạt động lợi lạc chúng sanh không mệt mỏi.
H.E 17th Dongchen Rinpoche
————————-
Bồ Đề Tâm mang lại hạnh phúc cho con
Nếu con phát Bồ Đề Tâm, đó sẽ là nguyên nhân mang lại hạnh phúc cho bản thân con và những người khác. Tất cả những khổ đau mà con gặp phải trong cuộc đời này sẽ bị tiêu trừ.
Bời vậy, cầu nguyện cho tất cả những ai chưa phát triển được dòng tâm thức quý giá này sẽ tinh tấn tu tập để phát triển nó. Cầu nguyện cho những ai đã phát triển được Bồ Đề Tâm, sẽ luôn nỗ lực hết mình để tâm này không bao giờ thoái chuyển; tinh tấn tu tập để tình yêu thương và lòng từ bi tuôn chảy không ngừng.
-Trulshik Rinpoche-
Xem thêm:
Bạn đọc comment:
Vanna Bui Vui de roi buon, thoi thi chap nhan buon de duoc vui…..
Oanh Meo Vô thường là sao ak?
Thái Bình La ko binh thuong do em gai. la luon thay doi khon luong.
Tư Thu Cũng chỉ là một giấc mơ thôi !
Cho ta mau hết những ưu phiền !
Thế giới nằm trong điều thực tại !
Có ai nào hoàn hảo mà mong !
A di Đà phật !
Hong Nguyen Nam mô a di đà phật! Mọi sự đều vô thường, tâm bình mọi việc sẽ an! Mô Phật!
Trần Yết Đối mặt sự thật, Nam Mô A Di Đà Phật
Son Dien Vo Có ai hiểu vô thường không? Có hiểu được tâm mình ở đâu?
Trần Tuyết Anh