HẬU QUẢ BAO CHE TỘI LỖI CỦA GIÁO HỘI
(Tác giả Hương Trần 05/08/2016)
___________________________
Các vụ bao che cho tội lỗi mà Tăng/Ni phạm có hậu quả ra sao?
“Làm người GẶP PHẬT-PHÁP MÀ NGU SI CHẲNG HIỂU ĐẠO, khi chết đọa làm loài voi, lợn, trâu, dê, trâu nước, rận, chí, ruồi, muỗi, kiến, các thân hình, nếu được làm người thì mù điếc câm ngọng, gù còng, các căn không đủ, không hay thọ giáo Pháp.”
TÀI CHÁNH:
**************
Tất cả tiền bạc, vàng, bất động sản hay bất cứ thừ gì thâu nhập được từ đàn-na tín-thí đều là “CỦA THƯỜNG TRỤ”. Lấy của thường trụ làm của riêng tội đã năng, huống chi lấy của thường trụ mà đút lót cho cácnhân vật của chánh quyền, nhà báo, luật sư thì tội liên can đến bọn họ luôn.
KINH THIỆN ÁC NHÂN QUẢ, tức KINH BỒ-TÁT PHÁT-NGUYỆN TU HÀNH, Thích Trung Quán dịch, viết rất rỏ,
CÚNG DƯỜNG
****************
“Đời nay hay cho người thức ăn uống, đời sau nơi sanh bếp trời tự đem lại, sức lực đầy đủ, thông minh trí tuệ, biện tài, thọ mạng lâu dài.
Cho thức ăn loài súc sanh được bách bội báo, cho thức ăn kẻ nhứt-xiển-đề được ngàn bội báo.
Cúng dường thầy TỲ-KHEO TRÌ GIỚI được vạn bội báo.
Nếu cúng dường các vị Pháp-sư lưu thông Đại-thừa giảng tuyên tạng bí mật của Như-Lai, khiến cho đại chúng khai thông tâm mắt được vô lượng báo. Cúng dường Bồ Tát, chư Phật thọ báo vô cùng.
Cúng dường ba bậc người phước báo vô tận:
1.— một là chư Phật,
2.— hai là cha mẹ,
3.— ba là bệnh nhân.
Một lần cúng món ăn mà được phước báo vô lượng như thế, nếu hay thường thường cúng dường thì phước ấy bao giớ cùng tận được ?”
(Kinh Tứ Thập Nhị Chương cũng nói như thế)
CẤT GIẤU CỦA TAM-BẢO
LÀM RIÊNG CỦA MÌNH ĐỂ ĂN DÙNG
***************************************
Lại nữa, Phật nói: “Kẻ phá hoại chùa tháp, CẤT DẤU CỦA TAM-BẢO LÀM RIÊNG CỦA MÌNH ĐỂ ĂN DÙNG, chết đọa vào địa ngục A-Tỳ, từ địa ngục được thoát ra lại đọa làm thân súc sanh, như chim bồ câu, chim sẻ, chim uyên ương, chim oanh vũ, chim thanh tước, cá, giải, khỉ, vượn, hươu, nai, nếu được làm người phải đọa thân hoàng môn hoặc con gái hai căn, không căn hay kẻ dâm nữ.
CHỨC VỊ QUAN QUYỀN
*************************
“Làm người mà được chức vị quan quyền lại tham lấy của dân, chết đọa vào trong địa ngục Nhục-Sơn, lúc đó có trăm ngàn muôn quỷ thủ lại cắt thịt mà ăn.”
PHẠM DÂM TRẢ QUẢ
************************
“Người đời nay ham thông dâm với phụ nữ người ta, chết đọa làm loài ngan, vịt.”
“Làm ô uế tịnh-hạnh của Tăng/Ni, chết đọa vào địa ngục Thiết-Quật, có trăm muôn vòng dao bay xuống một lần chém tan thân thể.”
Trần-Sanh ở Động-Đình nhà rất nghèo, nên đen vợ và em trai đi di cư đến Châu-Kinh. Nơi đây thương khách tới lui tấp nập. Trần-Sanh tánh hay chiều chuộng nịnh bợ lại khéo mua bán, nên chẳng mấy năm gia tư có đến ngàn lượng vàng.
Một hôm ông bỗng vướng bệnh nằm liệt vài ngày, rồi chổi dậy bảo vợ cùng em rằng: “Ba người chúng ta kiếp trước đều là tu sĩ, chung nhau gian dâm một thiếu phụ, rồi giết người chồng. Kẻ cầm dao giết chính là tôi. Nay Minh-Vương cho quỷ đến bắt, oan trái tất phải đền trả. Bây giờ tôi đi trước còn hai người chắc cũng không thoát khỏi đâu !” Nói xong tự nhổ râu tóc, lấy dao cắt lưỡi mình ; lại dùng lấy hai ngón tay móc đôi tròng mắt lòi ra, giây phút liền tắt thở.
Cô vợ và người em mấy ngày sau cũng chết.
ĐE DỌA VÀ KHỦNG BỐ
******************************
Hành động bao che tội lỗi của Tăng nhân, lại đe dọa, khủng bố chính là tội PHỈ BÁNG CHÁNH PHÁP, PHÁ HOẠI TAM BẢO, khinh hũy Giới Luật mà đức Từ-Phụ Thích-Ca Mưu-Ni đã chế ra.
“Người đời nay câm ngọng, là do đời trước hay phỉ báng Chánh Pháp.”
“Người đời nay bị bệnh hủi (cùi), là do đời trước phá hoại Tam-Bảo.”
Khi phạm Giới mà chẳng nghe lời người trí giảng rộng Pháp để sám-hối.
“Người đời nay điếc lác, là do đời trước chẳng vui nghe Pháp.”
“Người đời nay các căn tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý không được đầy đủ là do ĐỜI TRƯỚC PHÁ GIỚI.”
Phạm Giới mà không thành thật nhận lỗi trước các Tăng chúng và đàn việt thì đó là tội NHỤC MẠ CHÚNG TĂNG khiến những Tăng nhân tịnh hạnh bị hoa lây!
“Đời trước NHỤC MẠ CHÚNG TĂNG, đời nay phải làm loài trùng ở cổ trâu.”
Không nhập thất mà cao bay xa chạy là LƯỜNG GẠT CHƯ TĂNG.
“Đời nay làm kẻ phá tháp phá chùa, LƯỜNG GẠT CHƯ TĂNG, bất hiếu với cha mẹ, sau khi chết đọa vào đại địa A-Tỳ qua tám địa ngục lớn và các địa ngục nhỏ, một trăm ba mươi sáu sở, lâu một kiếp, hai kiếp, cho đến năm kiếp, rồi sau đó mới được ra, nếu gặp bậc thiện-trị-thức giáo hóa phát tâm bồ-đề, bằng không lại đọa địa ngục.”
____________________________
Khi đó A-Nan tôi bạch Phật rằng: “Lạy đức Thế-Tôn ! Theo như lời Phật nói phạm vào của chúng tăng thật là tội rất nặng, nếu như thế thì bốn chúng đàn việt làm sao đến chùa mà cung kính lễ bái được ?”
Phật nói: “Người đến chùa tăng có hai thứ tâm : một là thiện tâm, hai là ác tâm.
Thế nào là thiện tâm ? Người đến chùa tăng thấy Phật thì lễ bái, thấy tăng thì cung kính, thỉnh kinh hỏi nghĩa và thọ giới sám hối, bỏ tiền của ra xây cất chùa chiến, kiến lập Tam-Bảo, không tiếc thân mạng, hộ trì chánh Pháp. Những người như thế cất chân một bước tức là bước lên thiên đàng, đời vị lai hưởng phúc như cây Đề-Gia, đó gọi là người tối thượng thiện.
Thế nào là ác tâm ? Có những chúng sanh khi tới chùa, chỉ dòm ngó xin chúng tăng như là đòi mượn tiền mượn của, HOẶC CHỈ TRÍCH CHƯ TĂNG, VẠCH TỎ NHỮNG LỖI LẦM CHUYÊN CHỦ PHÁ HOẠI MÀ THÔI, hoặc ăn của Tăng không có tâm hổ thẹn, nào bánh quả rau đậu, cắp mang về nhà, những con người như thế chết đọa vào địa ngục Thiết-Hoàn, vạc nước sôi, lò than, núi dao, rừng kiếm phải bị trừng phạt, đó tức là kẻ tối đạ ác nhân !”
Phật lại dặn A-Nan tôi rằng: “Phải răn bảo cho đệ tử của đời mai sau, khi đến chùa phải cẩn thận CHỚ PHẠM CỦA TAM-BẢO, phải gắng sức tôn sùng thành thật, chớ có thoái tâm, nghe theo lời Phật, tới khi Ngài Di-Lặc Maitreya) xuất thế quyết định được độ thoát không nghi ngờ”.