Hòa giải mâu thuẫn trong gia đình
Hỏi đáp cùng thầy Trong Suốt
Một bác: Dạ! Kính thưa Thầy và mọi người! Gia đình tôi không có ai theo Phật hết trơn ấy. Nhưng mà con trai năm nay 30 tuổi... (Dừng một lúc, nghẹn ngào rồi mới nói tiếp) cách đây ba năm, nó có duyên với Phật Pháp, nó ngồi thiền. Rồi trong thời gian nó ngồi thiền, nó thấy quá khứ. Tôi thì không biết quá khứ ấy có đúng 100% không, nhưng mà con nói là trong thời gian nó ngồi thiền, nó thấy ba lạm dụng tình dục nó từ khi lớp ba, mãi khi tới đại học mới hết.
Nó rất là khổ tâm mới nói ra điều này với ba mẹ. Mà mẹ rất là sốc. Một bên là chồng, một bên là con. Ba thì nói là không có, mà con lại khẳng định là có. Bây giờ con nó yêu cầu ba phải xin lỗi nó thì nó mới trở về gia đình. Còn ba nó không chịu nhận lỗi, ba nó khẳng định là dù chết chứ không bao giờ có lỗi. Mà con thì khẳng định 100% là ba có lỗi.
Bây giờ con không biết làm sao? Bên là chồng, bên là con. Vậy thì con tới đây để Thầy cho lời khuyên, chứ giờ con cũng không hiểu. Con khổ tâm lắm!
Thầy Trong Suốt: Sự thật thì tí nữa gặp thầy, ngồi nói riêng, nói chung không tiện. Nhưng ở đây vấn đề không phải là chọn như thế nào. Vấn đề của mình là gì? Kể cả là sự thật, dù thế nào thì mâu thuẫn vẫn đang ở đấy. Nên vấn đề của mình là đối diện mâu thuẫn như thế nào? Chứ còn bên nào – không cần chọn! Vì chọn bên này mất bên kia.
Bác đó: Dạ. Một bên là chồng, bên là con.
Thầy Trong Suốt: Chọn bên này thì mất bên kia, mất chắc, thấy chắc luôn. Như vậy vấn đề là mình đối diện mâu thuẫn, mình làm gì? Mình nên làm người hòa giải. Oán thù chỉ nên giải, chứ không thắt. Đấy! Muốn hòa giải được mâu thuẫn đấy thì trong lòng mình phải bình an đã. Còn lòng mình đang xốn xang làm sao mình hòa giải được ai. Nên việc đầu tiên con làm ấy, là dù bên nào đúng đi nữa thì tôi phải tập cách bình an. Ưu tiên số một bây giờ là chọn cái gì đem đến bình an. Đấy! Nhớ câu thầy nói! Thầy sẽ gặp riêng con, nói cho con biết là bên nào đúng, bên nào sai. Nhưng cái đấy chưa quan trọng!
Quan trọng là con phải chọn cái gì mang đến bình an. Đấy! Cái gì mang đến bình an trong lòng con thì chọn. Cái gì mang đến bất an thì đừng chọn. Thế cái gì giúp con bình an bây giờ? Liệu cái gì sẽ giúp con bình an trong hoàn cảnh này?
Bác đó: Vẫn chưa có gì để bình thản hết.
Thầy Trong Suốt: Đúng rồi! Tại vì con phải có hiểu biết thì mới bình an được, con hiểu biết về nhân quả. Nhân quả. Cái con thiếu hiểu biết là nhân quả. Dù là bên nào gây ra cho bên nào ấy, thì cuối cùng vẫn là câu chuyện nhân quả của hai người kia. Nên khi con hiểu về nhân quả ấy, nếu người này hại người kia thì phải có lý do. Không có quả nào mà lại không hề có nhân. Đúng chưa? Nhân quả nói như vậy. Đã có quả, thì không quả nào lại không có nhân. Đã có chuyện như vậy thì không thể nào không có nhân được.
Như vậy nhân gì thì nhân, có thể không phải chỉ đời này mà các đời trước nữa, thì tôi phải hiểu rằng: Đây là câu chuyện của nhân quả mà thôi, chứ nó không có gì đặc biệt cả! Một câu chuyện của nhân quả mà thôi! – Và cái hiểu biết đấy làm con trở nên bình an hơn. Nhân quả thôi, người này vay, người kia phải trả thôi. Vay vay trả trả, người này vay người kia nên bây giờ phải trả thôi. Nó chỉ là câu chuyện nhân quả và không có gì ghê gớm hết.
Vì thế nên mình hãy chấp nhận cái nhân quả đấy mà sống. Với bất kỳ bên nào thì mình cũng đem câu chuyện nhân quả ra mà nói. Thay vì mình căng thẳng đúng hay sai thì mình hãy làm cho hai người cùng chấp nhận nhân quả. Nhưng mình chấp nhận trước, đầu tiên mình chấp nhận đã.
Có gì đâu, chuyện nhân quả ấy mà! Cái chuyện bố lạm dụng con ở Việt Nam đầy, chẳng qua báo chí không nói mấy thôi. Thế giới cũng nhiều, Việt Nam cũng nhiều. Tổng thống Mỹ Bill Clinton trong hồi ký viết gì? Mẹ tôi lạm dụng tình dục tôi từ nhỏ đến lớn. Hồi ký Bill Clinton đấy. Tổng thống Mỹ cũng bị mẹ mình lạm dụng tình dục, kinh khủng không?
Nên chuyện ấy không phải chuyện kinh khủng lắm như mình tưởng đâu. Nó là câu chuyện của nhân quả mà thôi. Mình chấp nhận điều đó thì mình thấy nó cũng bình thường. Sau đó mình dùng cái sự bình thường, bình an đấy hòa giải hai bên.
Như vậy, việc của con là phải bắt đầu bằng tu hành đi, bắt đầu đọc sách về nhân quả đi, đọc quyển nào chưa? Ở đây có quyển “Lời vàng của Thầy tôi”, tý nữa ra kia con có thể thỉnh một quyển. Ở đây các bạn ấn tống, in để tặng, không phải để bán. Tất cả sách ở đây là để tặng hết, thì có thể cầm một quyển để đọc, để mình hiểu nhân quả hơn.
Hiểu nhân quả rồi mình thấy chuyện này cũng bình thường. Bây giờ dù ai có lỗi thì cũng là nhân quả, đúng không? Ví dụ, chồng con lạm dụng con của con, nếu mà đời trước con của con không làm gì chồng con thì liệu đời này chồng con có lạm dụng không?
Bác đó: Không.
Thầy Trong Suốt: Không thể luôn! Vì không có cái quả nào mà không có nhân. Không nhân nào không có quả. Nên là kể cả chồng mình có lạm dụng con mình đi nữa thì đó là câu chuyện nhân quả. Đứa con ấy chắc chắn đời trước đã lạm dụng người khác, gây đau khổ, tổn hại cho người khác. Thế là câu chuyện công bằng, có gì đâu! Nên không có gì đau lòng hết. Hãy chọn cái làm cho mình bình an. Bình an rồi thì mình sẽ làm người hòa giải cho hai người đấy. Mà được thì được, không được thì sao?
Bác đó: Con cũng khuyên ông xã nhiều lần lắm.
Thầy Trong Suốt: Ừ! Nhưng được thì được, không được thì thôi!
Bác đó: Vâng! Không được!
Thầy Trong Suốt: Có vấn đề gì đâu? Vì đó là nhân quả mà, phải có đủ nhân, đủ duyên thì mình mới khuyên thành công. Nếu không thì ông kia, cả đời ông chẳng nhận. Cũng chẳng sao cả, hiểu không? Như vậy con chỉ cần hiểu biết về nhân quả, nhân quả đi kèm với luân hồi đấy, là đã đủ để trong lòng bình an. Khi trong lòng bình an rồi thì đem cái bình an đấy mà giảng hòa được bao nhiêu thì được. Đấy! Có phương án chưa? Thế thôi!
Bác đó: Cám ơn Thầy!
Thầy Trong Suốt: Ừ! Rồi! Không vấn đề gì đâu! Nhân quả ấy mà!
Hỏi đáp thực hành thiền và tâm linh-Trong Suốt (Đà Nẵng 7/2018)