Làm thế nào để khuyên Cha Mẹ hướng về Phật Pháp
KIÊN NHẪN VỚI CHA MẸ
Chị Nga: Tôi ở xa cha mẹ, bố mẹ ở Hà Nội, mình ở trong này, thì gần như là ngày nào cũng gọi điện thoại cho bố mẹ và hay khuyên cha mẹ không sát sinh. Tôi cũng kiên nhẫn lắm, nhưng mà lần nào mình cũng nói giống như lần nào… không muốn nghe và giống như là không thích nói những chuyện đấy nữa. Tôi cũng thấy trong lòng rất là áy náy, cảm thấy mình chẳng làm được điều gì cho bố mẹ, không biết nên làm thế nào. Nếu mà cứ nói là các cụ lại bảo là “mê tín”, rồi “Tại sao ăn như thế lại bị như thế?” v..v… Thành ra rất là khổ.
Đúng là có nhiều bố mẹ, khi mình nói điều đấy thì không nghe luôn, vì thế mình nên đợi cơ hội.
Có hai cách,
- Một là: Nước chảy đá mòn – nói nhiều lần.
- Thứ hai là: Đợi cơ hội để làm thôi.
Nhiều khi mình nói mãi mà không được, cơ hội đến thì mình mới làm được. Cơ hội thì nhiều lắm, nhưng mỗi người cần rất bền bỉ, mình cũng phải hiểu bố mẹ mình hơn để mà khuyên cho đúng lúc. Ví dụ với người sợ chết thì mình sẽ chỉ cho họ cách để khỏi chết, bớt chết, lâu chết, như là niệm Phật, bớt sát sinh…
Một là mình rất kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn – nước chảy đá mòn mà. Mình cứ chảy và đừng sợ là đá không mòn, tiếp tục kiên nhẫn đừng nghĩ là vô vọng.
Thứ hai là đợi cơ hội. Mà cơ hội đến thì cần mạnh tay, dọa hết cỡ, chứ đừng nói những lời nhẹ nhàng! Người già rất sợ nói chết, nhưng chính mình không dám nói đến cái chết thì làm sao mà làm cho họ sợ được? Nên khi cơ hội đến thì phải mạnh tay – chộp lấy thời cơ rồi doạ hết cỡ luôn. Đấy!
Ví dụ: bố ốm một cái là dọa chết ngay, chứ đừng bảo: “Ôi bố còn lâu mới chết! Bố khoẻ lắm, sống với con đến 100 tuổi!” Người Việt Nam hay nói như vậy, thế thì ai mà tin vào Phật được? Lúc đấy phải doạ chết mới đúng, ví dụ: “Bố ạ, bệnh này mà không cẩn thận là chết đấy! Mà chết thì bố nương vào ai bây giờ, mỗi Phật thôi” – đấy là nước chảy đá mòn.
Người ta có thể không tin, có thể có tin, nhưng người ta sẽ có một dấu ấn quan trọng là: chết thì chỉ có mỗi Phật để nương thôi. Cứ từ từ, đợi đến lúc người ta gặp chuyện này, chuyện khác rồi cố làm thôi, còn khi nào nó mòn làm sao mình biết được. Mình không thể kiểm soát được là họ có mòn hay không, gãy bao nhiêu. Nhưng mình có thể đảm bảo rằng: mình cứ gieo là tốt! Gieo nhân tốt không bao giờ sợ quả xấu, gieo nhân xấu mới sợ quả xấu. Mình gieo nhân về Phật Pháp cho bố mình, kể cả nó không nở đời này nhưng sẽ nở đời sau.
Với niềm tin mạnh mẽ như vậy, mình kiên nhẫn, rất kiên nhẫn và chờ thời cơ. Khi thời cơ đến thì nhớ mạnh tay chứ đừng có nhẹ tay, ví như có bạn: bố cứ vào viện là dọa chết, dọa đủ thứ ấy. Chứ đừng nói là: “Bố không chết đâu, yên tâm, bố sẽ sống, bố sẽ qua căn bệnh này”. Không! “Bố chết thì bố phải nương tựa đây này. Con rất là mong bố sống, nhưng nếu bố chết thì bố chỉ có cách duy nhất là Phật”. Đấy là cái mình cần làm.
Trích Trà đàm “Báo hiếu thế nào là đúng?“, Đà Nẵng 8/2016