SỰ NHẬN THỨC
Khi ta còn thơ bé, ta thường thích những thứ gì có màu sắc nổi trội màu xanh màu đỏ, tím vàng. Ta thích ăn kẹo ngọt, ta thích chạy nhảy, thích chơi trốn tìm, thích chơi ném lon, bắn bi, hay giờ là thích chơi game, xem phim hoạt hình, thích giành ăn, hơn thua với bạn,….
Khi ta lớn lên một chút, ở độ tuổi thiếu niên thì cái thích ta cũng khác đi. Ta thích chiếc xe đạp đẹp, bộ quần áo đẹp, thích làm đẹp, biết lo học hành, biết phụ giúp mẹ, bắt đầu tò mò thích về những tình yêu, những tình yêu tuổi học trò,…
Và khi ta lại lớn thêm chút, qua tuổi học hành, ta đã bắt đầu tự lập, đi làm . Thì ta bắt đầu thích kiếm tiền, lo sự nghiệp, thích có một ai đó yêu thương và sống suốt đời, thích xây dựng một gia đình nhỏ bé, thích có những đứa con xinh…
Và khi ta lớn thêm nữa, bước vào độ tuổi gần xế chiều, hay xế chiều. Thì ngẫm nghĩ lại ta thấy cuộc đời rồi cũng chẳng được gì. Bao nhiêu lo toan, sự thăng trầm , bao nhiêu phiền muộn. Những cái háo hức hăm hở của tuổi trẻ với đầy lòng nhiệt huyết và sự hy vọng. Nay chỉ là một sự cô đơn và hẩm hiu, bệnh tật sự đau đớn của thân xác. Và những tháng ngày cô lẻ, rồi trong lặng lẽ, với những nổi ưu tư, và ta qua đời.
Một người khi đã ngộ được, hiểu ra được chu trình đó. Người đó sẽ không đi theo con đường bình thường của thế tục. Mà họ đi tìm những thứ gì đó cao siêu hơn, một sự thoát tục. Một cái gì ý nghĩa đáng sống, một sự cao đẹp cao thượng và bất diệt.
Đó là đi tìm chân lý, những sự thật của kiếp người, nguyên nhân của các khổ đau, và cách thức để đoạn tận. Đâu là niềm vui thật sự, đâu là sự hạnh phúc vững bền.
Đó chỉ có một con đường duy nhất là tu tập, chứng ngộ và thấu đạt chân lý.
Một chu trình của kiếp người
Một chu trình mà từ ngàn xưa cho đến ngày nay mà ai cũng phải trải qua. Đó là chu trình sinh – lão – bệnh – tử.
Vậy có ai có thể trường sinh bất tử, sống mãi không chết không?
Thật sự thì khi sinh ra làm kiếp con người thì chúng ta buộc phải đi theo tiến trình này, mà không có ai có thể làm khác được.
Nhiều đạo sĩ tu tiên, luyện thuật trường sinh, sống đời. Nhưng sống vài trăm năm, thậm chí sống ngàn năm. Rồi đến lúc các Ngài cũng từ giả cõi đời, vì sống hoài làm kiếp con người trong cơ thể nhăn nheo.
Nhìn các giống loài sinh ra rồi hoại diệt, lá xanh rồi lá vàng úa rụng. Rồi các Ngài cũng chán và các Ngài cũng nhập diệt, bỏ thân mà ra đi.
Và từ xưa cũng vậy, các vua chúa, họ muốn được sống lâu.
Luyện thuốc trường sinh, để được sống lâu, để hưởng thụ ngai vàng, nắm quyền đế vương mãi. Nhưng rồi họ cũng thất bại, vì chẳng thể nào chế được thuốc trường sinh.
Khi bạn sinh ra làm kiếp con người, bạn lớn lên.
Nhưng nếu bạn không may mắn gặp Bậc tu đạo, họ chỉ cho bạn thấy. Thì bạn khó mà có thể hiểu biết tường tận được về sự sinh và tử.
Thấy một cách rõ ràng, thấy như thật, là mọi sinh vật, có sinh ra ắt có chết đi và hoại diệt.
Từ cát bụi đến, và cũng lại trở về với cát bụi.
Đây là một lẽ thật, đây là một chân lý bất di bất dịch.
Khi bạn sống đời bình thường, bạn bị công việc, bị cuộc sống cuốn trôi đi. Bạn bị niềm hạnh phúc tạm thời nơi thế tục làm bạn quên đi.
Là bạn đang bị già đi, bạn đang dần có bệnh, và bạn chuẩn bị chết. Bạn chuẩn bị để phải bỏ lại tất cả mọi thứ, và ra đi một mình.
Đây là một lẽ thật.
Do vậy, khi còn sống trên đời, khi chúng ta đang là những người may mắn gặp được chánh Pháp, gặp được những lời dạy cao quý của Phật.
Ngài đã chỉ rõ trong Tứ Diệu Đế, bốn chân lý cực kì quan trọng, để chúng ta có thể nương theo, để tu tập, để đạt thành đạo quả.
Khi ta giác ngộ, thì ta sẽ không còn luân hồi, không còn tái sinh trở lại.
Và không còn tái sinh trở lại nên đâu còn bệnh, đâu còn già và đâu còn chết.
Đây là một chân lý, đây là một sự thật.
Sự nghiệp này đã có rất nhiều Bậc thành tựu được rồi, những Vị Phật quá khứ đã thành. Những Bậc Thánh Tăng đã thành, … và chúng ta là những thế hệ đi sau sẽ thành.
Nếu chúng ta biết nỗ lực, biết cố gắng, tu đúng đường, đúng phương pháp.
Thì sự giác ngộ sẽ đến là điều chắc chắn.
Chúc Quí Vị luôn tinh tấn.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Cư Sĩ Nhuận Hòa
FB: Tu học mỗi ngày –