Một đời xớ rớ…
Xớ rớ là một từ rặt Nam bộ. Nó nói hành động quanh quẩn một chỗ nào đó mà không làm gì. Người ta dùng nó để nhận biết những đứa có tài và bất tài trong một đám đông. Ví dụ đám tiệc, mấy đứa bất tài nó sẽ không biết phụ gì với ai, nên cao lớn chồng ngồng ngáng đường ngáng sá, còn không thì ngồi một góc hoặc nằm dài trên giường, ôm cái iphone hay laptop coi miết. Vì đầu óc rỗng tuếch, nghĩ không ra việc gì để làm, đứng chầu chực để được SAI VIỆC. Hoặc bản chất là đứa làm biếng, thay vì lảng đi chỗ khác sẽ bị chửi mắng, nên nó xớ rớ qua lại để người ta thấy là nó cũng có mặt. Để không mắc cỡ khi ăn.
Còn người có tài thì khác. Họ sẽ quan sát và nhảy vô làm phụ. Thấy ai đó đang nhặt rau sẽ ngồi xuống phụ nhặt, thấy chưa có nước đá sẽ hỏi gia chủ rồi chạy đi mua, rồi dọn ly dọn chén dọn đũa ra trong lúc chờ đợi. Họ ra giữ xe, dắt xe, nhổ cỏ, lau nhà, rửa toilet, cứ thấy gì không ổn thì họ sẽ lao vào dọn dẹp. Rồi đếm số khách, bố trí chỗ ngồi, chỉnh âm thanh ánh sáng v.v… Nên người có tài họ luôn chân luôn tay, không bao giờ có chuyện đứng xớ rớ thừa thãi như mấy đứa bất tài vô dụng kia.
Khi đi làm cũng vậy. Người bất tài sẽ lên chỗ làm và tiếp tục xớ rớ. Không có óc quan sát nên cái đống rác trước mặt, nó cũng không hốt. Phải ngồi chờ chỉ đạo, ai sai việc gì thì làm nấy. Thậm chí giao 5 việc thì làm 3 việc, quên 2 việc. Nhắc lại thì mới nhớ, mới làm. Với nhóm bất tài này, thường xuyên có thời gian chết, ngồi nhìn vô màn hình đầu óc vô định miên man, cặp mắt vô hồn. Mắt nó chỉ sáng rỡ khi mở coi facebook tò mò chuyện cá nhân người khác, hoặc đọc tin tức ca sĩ diễn viên cởi áo tuột quần, mấy cái clip giật gân nhảm nhí.
Còn người có tài thì đến chỗ làm, họ sẽ nghĩ ra việc mình phải làm hôm nay, ghi vào sổ. Họ sẽ quan sát để ý, thấy à, với cái này, mình sẽ phải làm thế này thế kia, sau đó bắt tay vào làm tuần tự đến khi hoàn tất. Chủ động trong mọi việc, gọi cho người này người kia, phối hợp đồng nghiệp, nghĩ cách xử lý SAO CHO TỐT HƠN, ĐẸP HƠN, SẠCH HƠN, NHANH HƠN, GỌN GÀNG HƠN, HIỆU QUẢ HƠN.
Khi còn trẻ tuổi, lúc còn là nhân viên, người có tài bao giờ cũng luôn tay luôn chân từ 8h sáng đến 5h chiều, thậm chí ở lại đến 8-9h tối mới xong. Sau này lớn tuổi hơn, họ sẽ lên chức quản lý, họ sẽ phải nghĩ ra việc cho người khác. Còn đám xớ rớ kia thì cứ làm nhân viên miết, già 60 tuổi vẫn làm nhân viên, vì có một tuổi trẻ không có khát vọng vươn lên gì cả. Già cả lụm cụm bị tụi nhỏ làm sếp nó chỉ đạo, sai việc, làm không tốt bị tụi nó mắng mỏ khiển trách, nhiều lúc họ cũng cảm thấy tủi thân. Nhưng cân nhắc cho họ làm quản lý thì không được, vì 60 năm qua chỉ có kinh nghiệm xớ và rớ. Nên nếu bạn còn trẻ, đề về già không bị tụi nhỏ xài xể, thì ngay từ bây giờ hãy động não và động chân động tay giùm.
Mình để ý ở đám tiệc, thấy thanh niên còn trẻ mà cứ đứng xớ rớ thì đừng có trọng dụng. Vì nó không biết làm gì đâu. Nếu cho nó làm quản lý, 3 bữa là dẹp tiệm. Thực tế là có những công ty mà ở đó, toàn thể lãnh đạo, cán bộ và công nhân viên cùng nhau lượn qua lượn lại, nhìn chóng mặt. Ai cũng đoạt giải “Vua Ngáo ngơ” và “Nữ Hoàng Xớ Rớ”.
Hoặc mình nạt, kêu đi ra ngoài đi, chật chỗ quá. Cũng đừng có ôm cái điện thoại hay máy tính khi mọi người đang làm việc. Nhìn ngứa mắt. Khi nào xong xuôi tao kêu vô ăn.
Nhưng lúc vô ăn, nó ăn lại năng suất hơn người khác mới chết. Đặc trưng của nhóm người Xớ Rớ này là ĂN CỰC KHỎE.
Bài viết đã được đưa vào sách Trên Đường Băng – Tony Buổi Sáng
TnBS
Các bài báo Tony lướt qua và lụm lặt, kèm vài lời nhận xét, chia sẻ cùng bạn đọc tham khảo:
Làm hư con mình mà cứ tưởng là thương
Nhiệm vụ của các bạn trẻ là thuyết phục cha mẹ, đừng can thiệp sâu vào các quyết định riêng tư của mình, để cho mình tự lập. Nếu họ vẫn khăng khăng không cho mình đi học xa, đi làm xa, đi du học, khởi nghiệp, chọn việc làm, chọn nơi ở, chọn ra riêng, chọn ở trọ, hoặc hôn nhân với người mình chọn….thì mình tự quyết thôi. Đời là của mình. Đất không chịu trời thì trời cũng phải chịu đất. Miễn cái mình làm là “không chết người, không hại người, không vi phạm pháp luật”.
Từ 18 tuổi trở lên, không được phép để bất cứ ai quyết định cuộc đời mình thay mình, dù là cha mẹ anh chị. Họ không phải là mình để hiểu mọi thứ về mình. Họ có khóc lóc, từ mặt, chửi bới, lôi hiếu thảo, công sinh hay công nuôi dưỡng ra nói, mình vẫn kiên quyết làm theo cái đúng.
Người thành công cần lý trí hơn cảm tính. Cái gì đúng, cái gì sai chứ không có người đúng, người sai.
Những quý tử tuổi “băm”
Các ví dụ như dưới đây không nhiều. Đúng là vô cùng nhiều. Trai chủ yếu.
Tất cả đều là do cha mẹ mà ra cả. Không phải dạy nhiều chữ, không phải có bằng cấp, có kiến thức là có thể kiếm sống được hay thành đạt, hạnh phúc. Quan trọng nhất của mỗi người chính là Ý CHÍ. Đa số là con trai nhóm này thường được gia đình tìm một cô không có ngoại hình nhưng giỏi để giới thiệu, cốt là để tiếp tục dựa dẫm.
Mấy bạn gái nên bớt cảm tính, thể loại này nên tránh xa để bớt khổ. Mở rộng quan hệ quốc tế để tăng lựa chọn hơn là phải lấy đại 1 quý tử vầy. Thường dở như vầy là cha mẹ chiều chuộng, mà chiều chuộng là can thiệp rất sâu vào chuyện riêng, mà “ảnh” thì kém bản lĩnh, dở hoặc hem có thông minh hay không có quyết đoán mới kiếm tiền ít vậy. Mình sống chung với “ảnh” là sống chung với “cả gia đình ảnh”, mệt lắm. Con cái khi có gia đình phải ra sống riêng, chỉ thường xuyên về thăm hoặc ghé chơi, thì mới hạnh phúc được.
Làm dâu là một quan niệm quá lỗi thời, cần xóa bỏ quyết liệt. Cha mẹ là để yêu thương, kính trọng chứ không phải để họ quyết định cuộc đời mình, nhất nhất nghe theo họ vì mỗi thời đại mỗi khác, cần tự lập từ 18 tuổi để đủ bản lĩnh quyết định cuộc đời.
Về phần cha mẹ, con cái thành bại ở chỗ Ý CHÍ, chứ không phải điều kiện tốt nhất. Giành giật suất vô trường Ngô Bảo Châu học thì cũng chưa có Ngô Bảo Châu 2, mà chỉ có “ngô không có mà ăn” thì nhiều.
Muốn có ý chí, thì hãy buông cho con cái tự lập. Con cái, về phần mình, cũng phải gạt phăng đi mọi sự lo lắng, chu cấp, thương yêu quá đà của gia đình. Tự mình suy nghĩ, tự mình sống, tự mình quyết cuộc đời mình.
Xem : Chọn bạn trai thế nào?