Ngẫm Vô Thường
- Nếu bạn có thể sống qua mỗi ngày bình an, thì đó chính là một sự may mắn rồi.
- Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai;
- Biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do
Biết bao nhiêu người hôm nay đã phải sống trong cảnh nước mất nhà tan.
– Lời Phật dạy –
Đời là vô thường, nên…
Cuộc sống là vô thường, nên những điều bất ổn xảy ra là đương nhiên
Trong phim “Cướp biển vùng Caribbean” có nhân vật cô gái là một nhà khoa học rất giỏi. Cô ấy nói với Jack Sparrow rằng: “Tôi không muốn cuộc sống của tôi có vấn đề!” Jack Sparrow bảo: “Trời ơi! Cuộc sống của cô thật là khủng khiếp!”
Đây là một ví dụ rất rõ ràng về cách nhìn của mỗi người. Cô gái chọn cách nhìn là cuộc sống đừng có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với tôi cả, như thế có khổ không? Nói là tôi không muốn cuộc sống có vấn đề thì không khác gì việc không muốn vô thường xảy ra với tôi. Trong khi sự thật là cuộc đời này luôn luôn thay đổi, nên những vấn đề mới sẽ xuất hiện. Như vậy làm sao cuộc sống ổn định mãi, không có vấn đề gì xảy ra được? Ví dụ đang đi xe bị thủng xăm có phải là vấn đề không? Đang gọi điện mà điện thoại hết tiền có phải là vấn đề không?
Vấn đề là ở cách nhìn. Cô gái đã lựa chọn một cách nhìn sai lầm. Thế giới này là vô thường mà cô ấy lại muốn nó phải thường, đang ổn thì phải cứ ổn mãi. Mọi thứ đang tốt đẹp thì cứ tốt đẹp mãi, muốn cái xấu không bao giờ xuất hiện. Đó là cách nhìn hoàn toàn nhầm lẫn.
Nhưng nếu cô gái biết thay đổi cách nhìn thì cuộc sống ổn ngay. Cuộc sống này có vấn đề xảy ra là điều đương nhiên. Những điều bất ổn xảy ra, đến rồi sẽ đi không có điều gì ở lại mãi. Nên không vấn đề gì cả. Đó là cách nhìn rất căn bản về tâm lý.
Còn cách nhìn xa hơn là không có ai ở đây chịu vấn đề. Hoặc cách nhìn xa hơn nữa thì mọi thứ không có thật, tất cả chỉ là giấc mơ. Như vậy, bất kỳ cách nhìn sai lầm nào nếu được thay đổi sang cách nhìn đúng đắn thì cuộc sống sẽ đổi theo.
– Trích Trà đàm: “Nhập thế, lạc mà không lạc” – Hồ Chí Minh, 2017 –
Trongsuot.com
FB: Tu học mỗi ngày –
Chỉ là một con bệnh nan y
Chưa giác ngộ thì bạn chỉ là một con bệnh nan y lay lắt trước vô thường
Hôm nay bốc lá bài này, một lúc sau tự dưng hình ảnh người bạn mình cách đây vài năm, cũng vào khoảng thời gian này đang vật vã vì bệnh tật hiện ra.
Chỉ trong vòng 1 tháng, từ lúc bạn còn nói với mình rằng dù bên trong có bệnh nhưng bạn vẫn thấy khỏe, thậm chí thuốc cũng không thấy phải uống, ngày ngày vẫn hành trì, nghe Phật Pháp, chơi thể thao, đi dạo bộ, phụ giúp mọi người bê cá phóng sinh… Vô thường ập đến, chỉ sau một ngày trời nắng oi bức, cảm thấy khó thở, từ đó bạn đã trở thành một thân thể sống phụ thuộc vào máy thở, morphine… sự sống lúc nào cũng như ngọn đèn trước gió, không biết đi lúc nào. Lúc đó đến điều cơ bản để duy trì sự sống là có hơi thở còn không làm nổi thì việc thực hành Phật Pháp là điều không tưởng.
Mấy tuần nay mình cũng mất ngủ, giấc ngủ chập chờn thì đã mệt lắm rồi, thử tưởng tượng khi rơi vào cảnh bệnh tật đó, hàng tháng trời không ngủ được, lại đau đớn, thở hồng hộc như thế, việc niệm và tập trung vào câu Om mani peme hung* đã là khó, thì tập Pháp xa vời biết chừng nào. Hằng ngày dành được một chút thời gian nghĩ về Pháp, còn lại bao nhiêu tiếng bị cuốn theo việc ăn uống ngủ nghỉ, giải trí, lo toan những chuyện đời… Thử hỏi đùng một phát rơi vào cảnh như thế, có tránh được hoảng loạn mà không thể tập nổi Pháp, chìm trong đau khổ không? Hoàn toàn có thể xảy ra.
Phật Pháp rộng lớn khai mở về rất nhiều sự thật, thỏa mãn sự tò mò của tâm trí về bản chất thế giới, có tác dụng giải phóng rất lớn.
Nhiều người, trong đó có mình, lúc mới bắt đầu, thấy đau khổ cùng quẫn, sau một thời gian có Pháp thì ít nhiều cảm thấy bên trong lòng có sự thoải mái, an yên hơn, vui vẻ hơn. Nhưng rồi lại chủ quan, cho mình có chút hiểu biết thì lơi lỏng, không tích cực gắn Pháp để giải quyết những nỗi khổ, đau đớn, khó chịu nhỏ trong cuộc sống, gặp chuyện ưu tiên giải quyết việc đời hơn là tập Pháp. Quên mất mình vẫn đang một con bệnh lay lắt trước sự hủy diệt của vô thường, dần dần Pháp chỉ còn là lý thuyết hay ho điểm tô cho cuộc sống, như một môn học thú vị, chứ không phải là thuốc chữa bệnh phải uống hàng ngày, hàng giờ nữa. Nay hình ảnh những ngày cuối đời của người bạn quay về, ám ảnh, mới thấy mình bé nhỏ và bất lực trước vô thường như thế nào.
Vì vậy trên đường tu, tâm thế của người mới bắt đầu là điều luôn phải giữ: trước ngày giác ngộ, thì mình vẫn luôn là con bệnh nan y trước vô thường, dù học được đến đâu, xoay sở tài giỏi, thông minh như thế nào thì cũng vẫn là đang lang thang trong ngõ cụt của luân hồi vô tận mà thôi.
Cảm ơn lá bài đã nhắc nhở mình và cho mình động lực chân chính hơn để thực hành Pháp và đi tiếp trên con đường.
*Om mani peme hung: Câu tâm chú của Đức Quán Thế Âm.
(Chia sẻ của Tuệ Như – thành viên CLB Unesco Thiền và Yoga Trong Suốt)
—
Vô Thường Tùy Duyên
Sáng ra tưởng sẽ dậy,
Ngờ đâu nằm liệt giường,
Ai biết trước như vậy?
Cuộc đời thật vô thường.
Sống biết gieo nhân yêu thương,
Gặt quả hạnh phúc, vô thường tùy duyên.
– Hồng Nhị –
Vô Thường
Sáng ra thấy lạ thay
Mới hôm qua còn nóng
Trời nay đã gió lạnh
Vô thường đến đâu hay.
– Siddha –