Hai người gặp nhau thì hẳn kiếp trước đã nợ nhau mối ân tình nào đó. Mọi thứ vũ trụ đều có nợ nần nhau, “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư” (Lão Tử). Nước ven ao thiếu bờ lau lách thì không còn đẹp nữa. Mực nghiên không có bút sao viết nên dòng chữ, có chữ mới có thơ. Và khuya đêm trăng khuyết, ánh sao đã cố gắng le lói chút sáng để soi đường.
Ngẫm về một kiếp người
Đường kim mũi chỉ tạo nên chiếc áo. Cỏ ranh rì làm non xanh núi biếc. Ánh đèn vàng hiu hắt trên những con phố đêm, hay khói lam chiều trên mái lều tranh. Thiếu cái nào cũng đáng tiếc vì không thành cặp đôi hoàn hảo.
Người với người, gặp nhau 1 lần trong đời, ắt hẳn có mối nợ ân tình nào đó. Bình minh rồi mới có 1 ngày, hoàng hôn thì mới bắt đầu đêm. Đời người, sinh rồi tử, tử rồi sinh, thế hệ này tiếp nối thế hệ khác, thế hệ sau nợ thế hệ trước những thành tựu…..
Và quan hệ bất kỳ giữa người-người, là có nợ nhau. Nợ thì trả, hết nợ thì “thanh lý hợp đồng”. Còn muốn trả tiếp thì chủ động vay tiếp hoặc vay người mới. Hoặc không vay ai, cũng được. Nhẹ nhàng như ánh trăng thanh đêm mùa hạ vậy (diễn dịch bài hát).
Các bạn cùng nhau đọc và nghe bài hát nổi tiếng “NỢ”. Xong rồi ngủ ngon nhé các bạn. Những vần thơ này sẽ đẹp tâm hồn bạn.
NỢ
Em nợ duyên anh tự kiếp nào
Như bờ lau nợ nước ven ao
Mực nghiên nợ bút, thơ vay chữ
Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao.
Áo nợ đường kim, nét chỉ thêu
Núi non vay mượn cỏ xanh rêu
Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt
Khói bếp xanh lam nợ mái lều.
Ta hẳn nợ nhau mối ân tình
Như ngày mới nợ ánh bình minh
Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối
Và phận làm người – nợ tử sinh.
Có thể kiếp xưa em nợ anh
Như đêm hạ nợ bóng trăng thanh
Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ
Sao nhỉ? Vì sao em có anh.
——————————-
Nghe nhạc ở đây