Nghiệp kiếp ăn xin – bao giờ trả hết
Tôi là học trò của Thầy Lương Ngọc Huỳnh. Chớm mùa đông 2013, đêm tối, gió lùa heo hút vào từng ngõ ngách nhỏ khu phố cổ Hà Nội.
Thầy tôi vô tình gặp một người ăn xin. Người phụ nữ chạc 60 tuổi, khắc khổ, rách rưới và tuyệt vọng, chìa tay ra xin chút tiền bố thí.
Thầy dừng chân, ngồi xuống bên cạnh.
– Tôi có thể cho chị 1, 2 triệu. Nhưng chẳng mấy chốc chị sẽ tiêu hết, và sớm quay lại đây ăn xin. Mỗi ngày chị nhận BỐ THÍ của hàng CHỤC NGƯỜI, thì 1 năm chị NỢ HÀNG NGÀN VẠN NGƯỜI. Chị nợ người ta cái ÂN TÌNH. Mà NỢ thì phải TRẢ. Hằng muôn kiếp nữa, đến bao giờ mới TRẢ HẾT ĐƯỢC NGHIỆP KIẾP NÀY đây?
Người phụ nữ xấu hổ trong chốc lát, nhưng tâm trí chợt như bừng tỉnh. Thì ra, không phải cứ ngửa tay xin giúp đỡ, rồi sống hết kiếp này là được. Chị nói.
– Thầy ơi, tôi sai rồi. Nhưng tôi nghèo khổ quá. Tôi phải làm sao?
– Chị đừng đi ăn xin nữa. Hãy đến bệnh viện, xin dọn dẹp, giúp đỡ, KHÔNG CÔNG. Không được XIN ai bất kì điều gì. Họ tự CHO thì mình mới được NHẬN. Sẽ không ai để chị phải chết đói đâu. Cũng hãy thường xuyên đến những nơi linh thiêng để SÁM HỐI, NGUYỆN CẦU. Đâu cũng được. Đền, chùa, miếu, mạo, nhà thờ. Miễn là tâm mình thật sự mong cầu, nghiệp kiếp này sẽ được giảm trừ.
– Vâng, con xin cảm ơn Thầy. Từ mai, con không đi ăn xin nữa. Con muốn làm người lao động, đàng hoàng.
Trước khi rời đi, thầy tôi có cho người phụ nữ số tiền 2tr. Sau này, mỗi lần về qua phố cổ Hà Nội, thầy tôi ko còn thấy bóng dáng của người phụ nữ ăn xin ngày ấy nữa.
Quý bạn ạ, cho đi chưa chắc đã là thiện lành. Có đôi khi vô tình là nghiệp. Nghiệp của mình là mất số tiền cho đi. Nghiệp của người là họ phải nợ mình. Cho họ một cơ hội làm lại cuộc đời, tốt lên hơn, đấy mới là thiện phúc trăm năm.
Quý bạn hãy chia sẻ bài viết này, để những người quanh ta hiểu, và giúp đỡ thêm nhiều cuộc đời khác. Kiến thức cho đi là còn mãi. Chia sẻ kiến thức tốt – cũng là một điều thiện lành – như các bậc giác giả thường làm.
Bài viết sưu tầm.
Om Mani Padme Hum
Rongxanh
Một người đứng ra ăn xin hoặc cần sự giúp đỡ có nghĩa là họ cùng đường xó chợ rồi, kiếp nghiệp của họ nặng k phải nói thoát ra là thoát ra được phải có duyên lành để người ta tu tập!! Sự cho đi và nhận chỉ là tương đối!! Cho đi k cầu đáp giúp mình tu hạnh bồ đề giúp ng qua khó khăn, có thể nhờ đó mà họ thoát khổ!! Cách cho và giúp cho ngta cách thoát khổ lại càng quan trọng với ai đủ duyên!! Còn những ng trong tâm chỉ muốn đi ăn xin thì kiếp nghiệp của họ càng nặng hoặc đôi khi cuộc đời của họ chẳng làm đặng ra đc tiền bạc để nuôi thân chỉ biết đi ăn xin, k nói hết được!! Nếu giúp ng qua khổ và đổi được thì gieo duyên lành!! A DI ĐÀ PHẬT!!! Vậy nên có môn học Phật Pháp!!! Để giải khổ trên đời mà đắc an lạc!!! Cách mình cho đi đôi khi có thể khiến ngta mỉm cười có động lực trong cuộc sống hoặc là rơi nước mắt nữa!! Cuộc sống thì có tầng cao tầng thấp không đồng nhau!!!! Nhưng tất cả đều Nương Phật Pháp để thoát ly sinh tử là cần thiết còn vật chất đau ốm bệnh tật nghèo khổ giàu sang thì đầy khắp cả!!
Nguyên Mai
Thật ra khi ta cho đi với tâm vị tha thì năng lượng yêu thương sẽ lan toả đến tâm thức người nhận và làm giảm thiểu chấp ngã của họ. Điều này giúp họ tịnh hoá được nhiều nghiệp chướng bởi nền tảng của nghiệp là sự chấp ngã. Đó là lí do Bố Thí đứng đầu tiên trong sáu Ba la mật.
Khi ta Bố thí, ta đang san sẻ năng lượng của tình thương. Đây mới là điều quan trọng nhất và đem lại nhiều lợi ích cho cả người cho và người nhận.
Diệu Tâm Mai Nguyên Long vâng cũng hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp an lành ????????
Ánh Quỳnh Linh
Có lần chị đọc 1 mẩu chuyện nói về chuyến thiện nguyện của tổ chức phi chính phủ , mang lương thực đến cứu trợ thảm họa đói khát tại Châu Phi, khi đến đó trong lúc phân phát đồ cho người đói khổ ,họ cũng dạy lại dân bản xứ muốn có được miếng cơm , thì cũng phải lao động bằng cách họ xem ai chưa quá đói lả hãy đến lấy đồ rồi tự phân phát rồi tự bê vác những thùng đồ ăn, cùng phân phát cho mọi người ,để cho ng dân bản địa hiểu rằng muốn có ăn thì phải lao động bằng mồ hôi mới đem lại thành quả tốt đẹp, mà họ toàn dạy những đửa trẻ. Rất hay và nhân văn e ạ
NgocDuyen Nguyen Cho đi chưa chắc thiện lành? Khg hiểu ý này là gì
Tuệ Phương cho đi không đúng cách là hại mình hại người
Diệu Tâm Thuy Huong Bui suy ngẫm ra thì hoằng pháp là biện pháp gốc rễ nhất chị nhỉ
Thuy Huong Bui Diệu Tâm Đúng rồi em. Giúp được mình và người không chỉ nhất thời hay trong một đời ????????
Tịnh Tâm LỜI THẦY LÀ LỜI VÀNG Ý NGỌC ĐẢ làm tỉnh ngộ 1 con người đủ duyên
Hoàng Phong Bùi TADYATHA OM MUNI MUNI MAHA MUNIYE SVAHA ????
Thu Bùi Om Mani Padme Hum!