PHƯỚC BÁO CỦA SỰ TÙY HỶ
Bố thí hay hoạt động từ thiện là một pháp lành mang lại nhiều lợi ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Tuy nhiên không phải ai cũng thực hiện được pháp lành này nếu như quan niệm chỉ có tiền bạc, của cải mới có thể bố thí.
Việc bố thí hành thiện phải xuất phát từ cái tâm, những thứ mang ra bố thí chỉ là phương tiện giúp cho việc trau dồi, tu sửa cái tâm, do đó cần có cái tâm bố thí trước khi thực hiện các hoạt động bố thí. Nếu bố thí mà không thật tâm bố thí thì không có công đức. Mục đích của việc bố thí là xả bỏ tâm tham, tâm hẹp hòi, ích kỷ, có được tinh thần vô ngã, vị tha, đồng thời nuôi dưỡng và phát triển tâm từ bi.
Những người quá nghèo khó vẫn có cơ hội bố thí, đó là mở rộng tấm lòng, tức là có cái tâm từ bi, cái tâm rộng lượng, muốn chia sẻ, giúp đỡ người khác dù mình không có điều kiện.
Đức Phật dạy khi thấy người khác bố thí, cúng dường, làm các việc thiện, dù mình không có điều kiện làm những việc như thế, nhưng mình vẫn có công đức, phước báo nếu như tâm tùy hỷ (vui theo người bố thí, vui theo việc bố thí, thấy người khổ được cứu giúp thì lòng mình vui; thấy người khác làm lành, lòng mình hoan hỷ). Điều đặc biệt hơn nữa là phước báo của người có tâm tùy hỷ với bố thí ngang bằng với phước báo của người làm việc bố thí. Nhà Phật gọi là Tùy Hỷ Công Đức
Niềm vui xuất phát từ Tâm “tùy hỷ”
- Tùy là theo, hỷ là vui mừng.
- Tùy hỷ là vui mừng theo.
Khi thấy bạn hay người thân làm điều lành hay việc tốt chúng ta phát tâm vui theo, đó là tùy hỷ. Người làm lành vui bao nhiêu chúng ta vui bấy nhiêu. Người phát được niềm vui đó công đức bằng công đức người làm việc lành.
Thí dụ: người A đem mười đồng đến chùa cúng, chúng ta nghèo không có tiền cúng, thấy người A cúng chùa thì vui sướng, chúng ta vui theo thì công đức của người A cúng mười đồng với công đức tùy hỷ của chúng ta bằng nhau.
Mới nghe qua thấy như bất công vô lý, chúng ta không cúng một xu nào tại sao công đức bằng người A cúng mười đồng được? Nhưng Phật nói công đức hai người bằng nhau.
Có người hỏi:
– Bạch đức Thế Tôn, tại sao công đức tùy hỷ và công đức bố thí bằng nhau?
Phật trả lời bằng một thí dụ:
Cây đuốc thứ nhất đang cháy, có một người cầm cây đuốc thứ hai đến mồi. Khi mồi xong, cây đuốc thứ nhất cháy, cây đuốc thứ hai cũng cháy, ánh sáng hai cây đuốc đó không hơn kém nhau. Cây đuốc bị mồi, ánh sáng cũng không giảm bớt. Cũng vậy, người làm việc lành, chính họ đã có công đức và người phát tâm tùy hỷ công đức cũng ngang bằng với người làm lành đó.
Tại sao tùy hỷ có công đức lớn như vậy? Người có công có của đem ra giúp người là họ xả được tâm tham lam ích kỷ. Còn người phát tâm tùy hỷ thì xả được tâm tật đố, vì thông thường người thế gian thấy ai hơn mình là sanh tâm đố kỵ. Thí dụ hai huynh đệ đi chùa, người A có mười đồng cúng chùa, mình không có thì buồn rồi nói móc nói ngoéo, chớ không có tâm tùy hỷ vui theo.
Thấy người làm được mình làm không được sanh đố kỵ là tật xấu. Bây giờ chúng ta phát tâm tùy hỷ là dẹp được tật đố xấu xa nơi mình rồi. Người bố thí xả được tâm tham lam ích kỷ, người tùy hỷ xả được tâm tật đố thì công đức hai người bằng nhau.
Chân thật bố thí và chân thật hoan hỷ tán trợ, tùy hỷ thí là những hành động xuất phát từ thiện tâm cho nên công đức, phước báo rất lớn. Cái tâm mới là chính yếu chứ không phải hành động, hành động bố thí chơn chánh chỉ là biểu hiện của cái tâm chơn chánh.
Đối với những ai tin luân hồi, nhân quả thì những việc làm đó còn có ích cho cả mai sau của đời này và những đời kế tiếp.
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát ????????????
Từ Bi bao trùm khắp pháp giới
Thiện ý đối đãi khắp nhân gian ????????????????????????
– Tu học mỗi ngày –