Con còn định sống như trong nấm mồ đến bao giờ?
Lời khuyên này ra đời trong một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp ở Los Angeles.
Mới chỉ bốn năm trước thôi, tôi vẫn còn quay cuồng trong đau khổ. Lúc đó, tôi đang trong khủng hoảng hôn nhân, giống như là một người đang bên bờ vực vậy. Mép vực thì chênh vênh, chân không vững. tôi sống mà không biết tôi sống để làm gì, cuộc đời tôi trôi về đâu? Tôi đã không nhận ra tôi như đang mỏi mòn mục rữa trong nấm mồ… Có lúc thấy cứ chới với thế này khổ quá chỉ muốn nhắm mắt nhảy phắt xuống cho xong, nhưng lại sợ hãi không muốn nhảy vì sợ, sợ sẽ đau đớn hơn…
Mùa thu 2014, ngay giữa thành phố Los Angeles vui vẻ náo nhiệt, khung cảnh đẹp tuyệt vời, đồ ăn tuyệt hảo nhưng tôi vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ u ám. tôi loay hoay tìm cách giải quyết. Bằng cách muốn thay đổi chồng, xử lý các vấn đề bên ngoài…
Tìm đủ cách, nghĩ đủ kiểu mà tôi vẫn thấy cứ ở trong mớ bòng bong, lúc nào cũng cảm giác quay cuồng và đau khổ. Trong chính lúc cảm thấy như vậy, thì tôi đang đứng trên ngọn đồi nhìn về thành phố Los Angeles tuyệt đẹp trong ráng chiều tà đỏ ối, mặt trời như một quả cầu đang tỏa nắng ấm áp, con đường vắng người lác đác lá rụng, hoa nở trên các hàng rào, cây cam ven đường trĩu quả… Nhưng tôi không hề nhận ra tất cả những điều đẹp đẽ ấy đang ở ngay đây.
Cho đến khi … trên đường hai thầy trò trở về từ Self Realization Center, đồi Washington, LA. Bước yên lặng bên cạnh tôi, lúc đó Thầy Trong Suốt bỗng nhiên sáng tác, và đọc bốn câu thơ dưới đây. Thầy nói “Tặng cho con đấy!”:
Thong dong một tiếng trời
Trên con đường giác ngộ
Còn hơn sống cả đời
Như một người dưới mộ.
Lời Thầy như đánh vào đầu tôi một nhát!!!
“Con còn định sống như trong nấm mồ đến bao giờ? Còn lẩn trốn ánh sáng mặt trời đến bao giờ?”.
Câu hỏi ấy khiến tôi rúng động và nghĩ mãi. Về nhà, tôi đi tìm câu trả lời, tôi tìm trong Trà đàm, trong những bài viết, những lời dạy của Thầy, và rồi những câu hỏi khác xuất hiện:
Nếu sống cả cuộc đời mà khổ, buồn, luôn đi tìm cách thay đổi những thứ không thể thay đổi được bên ngoài, quên mất cả mặt trời trên đầu, cái bóng lo lắng luôn che phủ như nấm mộ, thì liệu tôi có muốn sống tiếp như thế không? Tôi có thấy cuộc sống của tôi đang bị che phủ bởi những bóng đen của lo lắng, sợ hãi, đau buồn, thất vọng… không?
Nếu có một con đường, mặt trời ở trên đầu, gió mát trên cao, dạo bước thong dong, vô ưu? Con đường đó không hướng ra bên ngoài, mà quay vào bên trong sửa tôi, sửa những nhầm lẫn bên trong. Con đường đó dẫn đến hết sạch không còn bóng dáng của khổ, mà hơn thế, còn giúp được người khác ra khỏi nấm mồ của chính họ.
Nếu có một con đường như vậy, thì tôi có muốn đi không?
Sau ngày hôm đó, từ trong bóng tối của sợ hãi và đau khổ, tôi dần đứng dậy, bước đi hướng về phía mặt trời. tôi bắt đầu quyết tâm học và thực hành theo lời Thầy: “Sửa những sai lầm bên trong tôi”. Càng thực hành, tôi càng nhận ra sâu sắc, hoá ra chính những nhầm lẫn, vô minh bên trong mới làm tôi đau khổ, mới là nấm mồ tôi tự chôn chính tôi.
Kiên nhẫn, dịu dàng và ấm áp như mặt trời, Thầy giúp tôi nhận ra sự thật. Con đường ở phía trước. Hãy leo lên đỉnh núi, nơi con có thể nhìn được rất xa! Đừng ở chân núi, chỉ có bùn lầy, khi bão lũ ập đến, con sẽ lại ngập chìm trong bùn, và chết.
Và thế là nắm chắc lấy sợi dây Người Thầy từ bi thả xuống, tôi bắt đầu leo lên.
Leo núi – chưa bao giờ là dễ.
Mỗi bước chân cao hơn, nhìn được rõ hơn là một lần hạnh phúc. Mỗi lần hụt chân, trượt tay hay rơi xuống, là một lần giữ chặt lấy sợi dây. Thầy vẫn ở đó cầm lấy một đầu sợi dây trong tay để giữ tôi không rơi khỏi con đường. Càng ngày tôi càng thấy thấm thía vô thường, thêm quý sợi dây là những giáo lý của Thầy.
Cái gì quen sẽ trở thành thành thạo. Những vận động viên leo núi lúc đầu phải gắng sức rất nhiều, nhưng càng về sau, leo núi với họ là trò chơi cảm giác mạnh thú vị nhất trên đời.
Tôi nhận ra rằng: hạnh phúc không nằm ở đỉnh. Hạnh phúc nằm ở từng bước chân, trên từng mỏm đá cheo leo. Hạnh phúc là được hít thở bầu không khí trong lành, ngắm nhìn trời cao xanh, hoà tan vào tất cả.
Sự thong dong sẽ đến, khi bạn thành thạo trên đường lên đỉnh.
Phía dưới chân núi, nơi những tán lá âm u che khuất là bùn lầy đau khổ, còn rất nhiều người, và thực sự bạn sẽ thấy tôi muốn có thể thả thật nhiều những sợi dây cho người khác nắm lấy để thoát như tôi.
Bạn sẽ chọn điều gì? Ở lại trong bùn và sống cả đời trong đau khổ? Hay quyết tâm đi về phía mặt trời, về phía Sự thật?
Minh tin là chỉ cần có câu hỏi, câu trả lời sẽ hiện ra với mỗi người.
Cảm ơn Thầy kính yêu!
(Chia sẻ của bạn Như Hiền – thành viên CLB Trong Suốt)

Nguyễn Như Hiền Trong Suot uttered this poem and read it to me in LA, when I was in misery. I was blown away and awakened by this.
There is no word to express my gratitude to Master, who has changed my life totally. ????
To walk freely for an hour
On the Awakening path
Is better than spending a whole life
Living like a man buried under a grave.
This is Vietnamese version:
Thong dong một tiếng trời
Trên con đường Giác ngộ
Còn hơn sống cả đời
Như một người dưới mộ.
❤
(Dịch bởi Minh Ngân)