Thiền Đi Bộ
Trong ánh sáng hoàng hôn đang buông xuống, thầy Trong Suốt đi bộ với các học trò và giới thiệu phương pháp Thiền Đi Bộ để cảm nhận trực tiếp không gian của Biết.
Lời của thầy như sau:
Mở rộng tầm mắt. Không nói chuyện. Cảm nhận hình ảnh, âm thanh, suy nghĩ, xúc chạm. Tất cả những kinh nghiệm giác quan đấy hiện ra cùng một lúc.
Cảm nhận kinh nghiệm tổng thể. Con hãy cảm nhận không gian, nơi những thứ ấy hiện ra. Không gian nơi suy nghĩ hiện ra, hình ảnh hiện ra, thân thể hiện ra. Nó là một không gian thôi. Nó là không gian của Biết. Hãy cảm nhận không gian nơi mọi thứ hiện ra, và hãy cảm nhận sự hiện ra và biến mất liên tục của mọi ấn tượng giác quan.
Thay vì mình nghĩ “Tôi đi trong không gian”, hãy cảm nhận rằng: “Không gian ở đó và mọi thứ hiện ra và biến mất trong không gian”. Trong đó cảm giác “Tôi đi trong không gian” cũng là một kinh nghiệm, một cảm giác hiện ra trong không gian đó mà thôi.
Không phải là “con đang đi trong không gian” mà “con chính là không gian” nơi mọi thứ hiện ra và tan biến.
Con là cái không gian này. Không gian chẳng thay đổi gì hết, đứng im một chỗ, nhưng nó là nơi mọi thứ hiện ra và tan biến.
Con hãy cảm nhận sự hiện ra và tan biến của mọi thứ. Trong đấy có cảm giác “có tôi” cũng không sao hết. Không cảm giác “có tôi” thì càng tốt, mà có cảm giác “có tôi” cũng chẳng sao.
Trong cái không gian bất động này, trong cái không gian không di chuyển này, mọi thứ hiện ra và biến mất trong nó. Trong đó cái cảm giác “Tôi đang đi” cũng không vấn đề gì cả. Cảm giác “Tôi đang đi” cũng là một cảm giác hiện ra trong không gian và biến mất trong không gian.
Con là không gian ngập tràn sự Nhận Biết, cả thế giới này sinh diệt trong con. Con không phải đi trong không gian, mà CON CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN.
Con không phải đi giữa một thảm cát, mà thảm cát hiện ra và biến mất trong con. Rõ ràng hình ảnh thảm cát thay đổi liên tục khi con đi bộ. Đấy chính là cái thầy gọi là thảm cát hiện ra rồi biến mất trong Biết.
Thảm cát hiện ra và biến mất trong Biết. Không phải “con đang suy nghĩ” mà suy nghĩ hiện ra và biến mất trong Biết; và con chính là Biết. Con chính là không gian ngập tràn sự Nhận Biết. Suy nghĩ hiện ra và biến mất trong con, trong không gian ngập tràn sự Nhận biết này.
Con là không gian ngập tràn sự Nhận biết, cả bãi biển này sinh diệt trong con. Từng cơn sóng một hiện lên và biến mất trong con. Cả bờ biển này, cả mặt biển này sinh diệt trong con. Con là không gian ngập tràn sự Nhận biết, cả mặt biển này sinh diệt trong con.
Khi con nhìn lên bầu trời, con thấy mọi thứ biến đổi. Ánh sáng này hiện ra và biến mất trong Biết. Vì thế nên là những ánh sáng này cũng sinh diệt trong con.
Khi con đi gần bờ biển, âm thanh vang dội, nhưng cũng hiện ra và biến mất trong Biết, chính là mọi âm thanh sinh diệt trong con.Ở đây có thác nước. Thác nước này cũng sinh diệt trong con.
Cảm nhận về không gian rất quan trọng. Cảm nhận về không gian này này. Khi đấy con sẽ hiểu là mọi thứ hiện ra trong không gian và biến mất trong không gian.
Và không phải “con đang đi trong không gian”. Không, con không đi trong không gian. Không gian này là nơi mọi thứ hiện ra và biến mất. Con không đi trong không gian mà chỉ có sự thay đổi của các ấn tượng giác quan mà thôi. Suy nghĩ là thứ duy nhất bảo rằng “con đang đi trong không gian”.
Suy nghĩ dựa vào sự nắm bắt, suy ra sự thay đổi và suy ra rằng ” Con đi trong không gian”. Nhưng không, không phải như vậy. Không phải con đi trong không gian mà mọi thứ hiện ra và biến mất trong không gian mà thôi.
Có ai cảm nhận được rằng không phải “Tôi đi trong không gian không?” mà mọi thứ hiện ra và biến mất trong không gian?
Nếu vẫn còn cảm giác “Tôi đi trong không gian” thì cũng không sao hết. Cảm giác đấy hiện ra trong không gian của Biết, rồi nó tan vào không gian của Biết. Như vậy con đừng sợ cảm giác “Tôi đi trong không gian”. Cảm giác đấy còn mãi cũng chẳng sao cả, nhưng vấn đề là con hiểu thực ra nó là cái gì?
Có cảm giác đấy nhưng con hiểu rằng “À, đấy là một cảm giác hiện ra trong không gian của Biết rồi tan vào không gian của Biết”. Cái hiểu đấy là quan trọng hơn cả cảm giác.
Mình tu hành không phải để có một cảm giác đặc biệt. Mình tu hành là để có một sự hiểu biết đúng, đến mức thành xác quyết, thành tự nhiên, thành không cần phải nghĩ. Đấy là cách để mình đi ra khỏi nhầm lẫn.
Con hãy đi một cách thả lỏng, mở rộng tầm mắt, cảm nhận sự hiện ra và biến mất của mọi thứ. Đấy là cái đầu tiên. Chưa cần phải “Tôi không đi trong không gian. Tôi là không gian” vội. Chưa cần.
Mấu chốt là con hãy đi một cách thả lỏng, tầm mắt mở rộng và cảm nhận sự hiện ra và biến mất của mọi thứ. Cảm nhận cái này hiện rồi cái kia hiện ra, trong đấy có cả những suy nghĩ.
Cảm nhận như thế đã, còn “cảm nhận không gian”, “mình là không gian” tính sau. Cái mấu chốt của đi bộ không phải “Tôi là không gian” mà là hãy cảm nhận sự hiện ra và biến mất của những ấn tượng giác quan trong Biết.
Hãy cảm nhận bản giao hưởng của những ấn tượng giác quan.
(Trích từ buổi Hướng dẫn thiền đi bộ, Đà Nẵng, ngày 16.04.2022)
Xem bài: