Trần gian cuộc đời chỉ là cõi tạm-quán trọ ven đường (thơ)
Tại sao nói: «Trần gian chỉ là quán trọ»?
- Quán trọ : Nghĩa là không phải nơi ta sở hữu, ta chỉ mượn để ở tạm.
- Trần gian : Là cõi trần thế, nơi tất cả mọi người và vạn vật đang tụ hội, và cùng sinh sống.
Vậy tại sao nói :
Cõi ta đang ở này là cõi tạm?
Là vì ta chỉ sống vài năm rồi tất cả đều phải từ giã mà ra đi. Có người thì mới sinh ra, hay thậm chí chưa sinh đã mất. Có người thì sinh ra được vài ngày, có người vài tháng, một số khác vài năm.
Hoặc có người thọ hơn là mấy chục năm, hay trăm năm.
Nhưng dù có sống bao nhiêu năm đi nữa rồi cuối cùng cũng giã từ tất cả rồi ra đi.
Đây là một sự thật, đây là một chân lý.
Tuy nhiên, vì con người ta chưa gặp minh sư chỉ dạy, chưa khai tâm, chưa khai ngộ. Nên họ cứ u mê mà sống trong tham lam và thù hận, tranh đấu, giành giựt, thậm chí độc ác.
Mà đâu biết rằng rồi cũng phải giã từ tất cả.
Nếu ai cũng hiểu được đạo lý này, thì con người ta sống sẽ từ bi hơn, yêu thương hơn, và cùng nhau nương tựa, giúp đỡ nhau để sống.
Đây mới là điều cần thiết, đáng giá và hữu ích.
Nếu nói như câu trên sẽ có người thắc mắc và hỏi :
Nếu chú nói trần gian chỉ là quán trọ, vậy theo chú đâu là ngôi nhà thật sự của ta?
Ngôi nhà thật sự của ta ư?
(Tôi trầm ngâm giây lát…)
Nếu nói chung chung thì cõi Tâm linh sẽ là ngôi nhà của ta.
Nhưng nếu nói chính xác địa chỉ thì ngôi nhà thật sự của ta chính là Tính giác, là Phật tính, là Bổn tâm thanh tịnh bất sinh bất diệt.
Đây chính là quê hương của ta, là cố hương của ta.
Là nơi rồi tất cả chúng ta phải trở về.
Lâu nay, ta như lữ khách tha phương cầu thực. Ta đã ra đi, ta đã rong ruổi trong sáu nẻo luân hồi, ta đã mê, ta đã tham các sắc, các thanh, các hương, các vị, các xúc và các pháp.
Để rồi ta bị lạc lối, ta quên mất cố hương, ta quên mất đường về.
Vậy xin hỏi : Nơi cố hương này có ai về được chưa ?
Vô số, không thể kể xiết.
Chư Phật, Chư Bồ tát và Chư Thánh tăng, các Ngài đã về cố hương hết rồi. Các Ngài hiện đang an trú trong cõi Niết Bàn, mà Niết Bàn chính là cố hương của chúng ta, chỉ là một tên gọi khác mà thôi.
Vậy về bằng cách nào đây? Về có khó không?
Phải chịu tu mới về được.
Nói khó thì rất khó, mà nói dễ cũng rất dễ.
Chúc quý vị sớm liễu ngộ, tỏ ngộ tự tâm, để trở về cố hương.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
– Cư Sĩ Nhuận Hòa
FB: Tu học mỗi ngày
Các bài thơ về Quán trọ trần gian
QUÁN TRỌ TRẦN GIAN
Trần gian là cõi tạm nương
Tựa như quán trọ bên đường mà thôi
Đến đi như giấc mộng đời
Vua quan – tôi tớ, vãng rồi là xong
Giàu sang – nghèo khó cũng đồng
Lúc đến tay trắng, đi không mang gì
Xấu – đẹp cũng vậy khác chi
Lúc về cát bụi đồng thì như nhau
Đồi hoang đất lạnh vùi sâu
Nắm xương tàn gởi còn đâu hình hài
Sanh tiền chớ vội cười ai
Cũng đừng dự lắm võ đài phân tranh
Cuộc đời tựa bức chỉ mành
Bể dâu tan hợp như cành sương mai
Cổ kim hỏi có được ai
Giữ bên ta mãi lâu đài ta yêu
Bởi khi bất chợt một chiều
Vô thường vẫy gọi mọi điều đành buông
Ba sinh như một vở tuồng
Hết vay rồi trả, vui buồn đổi thay
Trăm năm duyên nợ vơi đầy
Trầm luân sanh tử tháng ngày lặng trôi
Sống thì giành giật với đời
Thác đi một bóng về nơi A Tỳ
Ai người tỉnh thức bước đi
Theo đường thiện Giác Từ Bi để hành
Hướng tâm về cõi an lành
Một mai mãn kiếp vãng sanh về trời
Chớ gây ác nghiệp ở đời
Đừng nên ỷ mạnh hiếp người sa cơ
Sống hiểu đạo nghĩa phụng thờ
Bởi luật nhân quả bao giờ sai đâu
Sống đừng mưu hại lẫn nhau
Sống nên thông cảm nỗi đau của người
Sống biết ban tặng nụ cười
Thì đời mãi được vui tươi an lành.
♡
Đỗ Đình Thắng
Tỉnh cơn mê
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian
Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật
Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất
Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si.
Thân khô gầy xao xác kiếp ve ve
Tôi rút ruột hát tiếng đời bỏng rát
Con còng còng cõng sầu trên bãi cát
Loay hoay tìm một ước vọng mung lung
Tôi thấy tôi trong thăm thẳm vô cùng
Ngồi lặng lẽ thả hồn về nơi cũ
Cảnh xưa ấy giờ khói mây che phủ
Cứ ran ran đau đáu ngóng tôi về.
Chợt thấy mình thanh tỉnh cơn mê
Thảnh thơi bay giữa biển trời cao rộng
Tôi hòa vào ngàn mây ngàn gió lộng
Hóa thành mưa xóa sạch mọi ưu phiền.
Tâm bừng lên một khối sáng tịnh nguyên
Từ sợi tóc của Đại sư Đại Pháp
Tôi hóa thân thành nắng vàng ấm áp
Đi khắp đó đây đánh thức những thệ nguyền.
Phật độ cho người đắc đủ cơ duyên
Được đồng hóa với Pháp Người truyền bá
Các vị thần nhờ Thánh Vương sáng tỏa
Thành chỉnh thể khai nguyên tươi mới huy hoàng
Theo Sư Tôn về chốn cũ thiên quang
Thế giới Mặt Trời – Niềm Tin bất diệt
St
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giầu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay.
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi.
Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Đừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui.
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Đến mọi người xa lạ cũng như quen.
Ta là cát ta sẽ về với bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!
– ST –
CUỘC ĐỜI LÀ TẠM BỢ
Khi ta đang giàu có
Khắp nơi bạn bè nhiều
Được sủng ái tôn vinh
Nhiều người mơ giống nó
Thời cuộc đã đổi vai
Nó lâm vào cảnh khổ
Giơ tay nhờ giúp đỡ
Tìm hoài chẳng thấy ai
Quay ra nổi sân si
Thấy khổ sao không cứu
Kêu gào và trì chiết
Làm thế có ích chi
Nếu chạy theo quá khứ
Hay vọng tưởng tương lai
Liệu con thoát khổ chứ
Tại sao không quay đầu?
Khóe mắt nó lệ đổ
Cầu xin Phật gia trì
Chỉ đường gặp Minh Sư
Dạy “con đường thoát khổ”
Cuộc đời là tạm bợ
Duyên tu hành đã trồng
Nhớ hành Pháp mọi nơi
Đường về nhà luôn mở.
– Amrita –
Bạn đọc comment:
PPNM
Chớ gây ác nghiệp ở đời
Đừng nên ỷ mạnh hiếp người sa cơ
Sống hiểu đạo nghĩa phụng thờ
Bởi luật nhân quả bao giờ sai đâu
Sống đừng mưu hại lẫn nhau
Sống nên thông cảm nỗi đau của người
Sống biết ban tặng nụ cười
Thì đời mãi được vui tươi an lành.
♡
Lời Bạch Trần thế chỉ là chốn tạm nương
Củng như quán trọ ở ven đường
Mỗi người là khách dừng chân tạm
Rồi sẻ đi về chốn viễn phương
Dung Pham Anh Bài thơ xuất hiện đúng lúc thế gian đang khổ vì đại dịch hoành hành, hởi ai con mê muội hãy đoc và suy gẩm để sống tốt phần đời còn lại
Thu Le các bạn gần xa dành chút thời gian xem qua một lần cho để suy gẫm.
Mạnh Lõ Mô Phật. Nếu có kiếp sau con nguyện đi theo con đường phật pháp. Mô Phật
Nguyên Thảo Được làm người thật không dễ dàng gi, thời Mạt pháp, cảnh khổ đã đến, Thời gian không chờ đợi 1 ai cả! Nước đến chân rồi mới chịu nhảy sao?
Phuong Te Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật , thật hay và rất ý nghĩa! Ai đã từng sống những ngày khốn khổ mới hiểu nhiều giá trị của bình an, ai đã qua cảnh đói khát, lang thang mới trân quý từng bát cơm lót dạ.
Các tìm kiếm liên quan
- Quán trọ trần gian là gì
- Đã biết trần gian là cõi tạm – Cuộc đời là quán trọ – Ta là khách trọ trần gian
- Bài thơ quán trọ trần gian/trần gian là quán trọ ven đường
- Dẫu/Đã/Nếu/Vẫn biết trần gian/cuộc đời là cõi tạm/quán trọ bên ven đường