Hãy trân trọng khi đang có cuộc sống bình an;
Khi xung quanh nhiều người không thể có.
TRÂN TRỌNG CUỘC SỐNG
Có khi nào bạn cho đời nhạt nhẽo
Sống làm gì khi hai chữ mưu sinh
Bạn biết đâu quanh ta những bóng hình
Đang âm thầm ngày đêm mà đói khát.
Giữa dòng đời chân em luôn phiêu lạc
Biết về đâu khi mảnh áo rách vai
Họ hàng, người thân… em chẳng có ai
Chỉ mình em lang thang và đếm bước.
Ai trên phố nắm tay nhau lần lượt
Kẻ đi qua người chẳng có lương tâm
Họ nhìn em với đôi mắt lặng thầm
Ăn xin đó vì mồ côi cha mẹ.
Xót thương em đang còn thời thơ trẻ
Dõi mắt nhìn em trông ngóng chân ai
Ai bước qua xin làm ơn ghé lại
Giúp cho em một bữa đói no lòng.
Nhưng con người có mắt cũng như không
Lòng ích kỉ hẹp hòi là vô số
Không nói ra nhưng từng người biểu lộ
“Bẩn thỉu như mày, dơ dáy thấy ghê”.
Thương em tôi đôi hàng mi rơi lệ
Thuở chào đời em phải sớm mồ côi
Cha mẹ em đâu, sao bỏ em rồi
Em đói lắm, có ai nào thương xót.
Hãy sống chậm lại, suy nghĩ cách khác
Đừng vội khinh người, khi rẽ một ai.
– ST –