Gặp trường hợp khó xử thì tránh sát sinh như thế nào?
Hỏi đáp thực hành thiền và tâm linh – Trong Suốt – Nha Trang T5/2018
Vũ Nhi: Thưa Thầy, có hai câu hỏi trên mạng ạ, bạn Bùi Đức Hạnh hỏi là:
Con đã thuyết phục người nhà sống chung với chuột, gián, kiến, không làm hại chúng và cầu mong dần dần chúng đi bớt. Nhưng nhà con mới xuất hiện một tổ ong ngay trong phòng ngủ của trẻ con. Con đã hồi hướng công đức cho các chú ong đó, và cầu nguyện cho đàn ong đi chỗ khác làm tổ, nhưng các bạn ấy lại làm thêm một tổ khác (Mọi người cười) vẫn trong cùng phòng ngủ đó, khiến cả nhà bối rối vì không dám phá hai tổ ong một lúc, trong tổ có ong con và trứng nữa ạ.
Thầy Trong Suốt: Mình phải sống với đúng với trình độ của mình. Mình tu hành ấy, mình phải biết trình độ của mình ở đâu, để hành xử đúng với trình độ của mình.
Phải biết trình độ của mình ở đâu, để hành xử đúng với trình độ của mình
Ví dụ nếu là thầy chẳng hạn, cho thoải mái luôn, thích cắn thoải mái. Thầy tối đi ngủ mà muỗi cắn đầy tay, kệ. Bay vo ve bên tai, kệ. Mặt sáng dậy đầy nốt, kệ. Nhưng mình biết trình độ của mình ở đâu để mình hành xử cho đúng với trình độ của mình. Nó gọi là lý sự phải viên dung. Nếu mình thiên về lý quá, mình mất sự. Giống như là mình chưa chứng ngộ được đây là một giấc mơ mà mình đã xông ra đường ô tô đâm chết rồi. Đừng làm thế!
Thế thì bây giờ bạn phải xem trình độ bạn ở đâu. Trình độ bạn thấy nó là ảo hay chưa? Chưa đúng không? Vậy thấy nó thật đúng không? Vậy thì phải tìm cách nào làm tốt cho cả hai. Tốt cho cả mình lẫn nó. Chứ không phải chỉ dành cho nó, không tốt cho mình thì mình tu thế nào? Mình không tu được thì mình cứu người khác thế nào? Mình cứu mình không nổi, cứu người khác thế nào? Nên làm gì cũng phải cân nhắc ích lợi của cả hai bên. Phe mình cũng được lợi mà phe nó cũng được lợi.
Nếu phe mình bị hại mà phe nó được lợi, đôi khi chính là hại cả nó luôn. Vì mình không tiến bộ được, mình giúp ong thế nào? Đúng không? Giúp con cái, giúp ong, giúp chồng mình thế nào? Bạn ấy phải cân nhắc xem bây giờ trình độ của mình mới chỉ đến đoạn ong đốt là kêu ngay. Nên thôi bây giờ mình phải tìm cách. Hoặc là mình dọn đi hoặc là nó dọn đi, biết làm thế nào. Vì trình độ của mình ở đấy thôi,
- Hoặc là mình dọn đi cũng được, tất cả nhà bỏ phòng đấy luôn – cho con ong, cúng luôn, nếu trình độ của mình chỗ đấy, mình có hoàn cảnh điều kiện để sống như thế.
- Hai là phải làm nó dọn đi thôi. Tìm cách, nhẹ nhàng, kỹ thuật, khéo léo, để dọn nó đi.
Đó, đấy gọi là lý sự viên dung đấy.
Nó đến vì sao? Vì có duyên nợ với mình.
Đấy còn nếu bạn bắt chước thầy cũng được, tối cứ nằm ngủ thế này dang tay dang chân, đốt thoải mái. Thế là hai ngày sau đi hết. Thật đấy, thử xem. Nếu bạn đủ trình độ. Nó thỏa mãn rồi mà. Mình đã trả xong nợ cho nó rồi. Thế là nó đi luôn. Đấy, trả xong nợ mà. Nó đến vì sao? Nó đến vì nó có duyên nợ với mình. Thế thôi, mình trả cho nó hết. Thích cắn thì cắn, thích đốt thì đốt, thích nhìn thì nhìn.
Đấy, dang tay dang chân cho ong ngắm cũng được, có khi nó chỉ đến để ngắm thôi thì sao. Vì không thể biết được nó đến để làm gì. Không phải con ong nào cũng đến để đốt mình. Đúng chưa? Không phải con muỗi nào cũng đốt mình, mặc dù nó bay vo ve thật. Nhưng đầy con nó không đốt mình. Có khi nó chỉ ngắm mình thôi. Xinh quá. Thế là mình sẽ gì? Nằm ngửa ra, dang tay dang chân cho ngắm hết cỡ. Hồi hướng công đức cho nó, đúng không? Cầu nguyện các loại, có khi hôm sau bầy ong ngắm thỏa thích, tự nhiên chán bỏ đi. Hóa ra duyên của mình với nó chỉ là duyên gì?
Mọi người: Ngắm!
Thầy Trong Suốt: Ngắm nhau mà thôi! Đấy, nhưng cũng có thể mình có duyên là gì? Đời trước mình chích nó nhiều, bây giờ nó chích lại. Thì mình nằm vừa ngửa ra cái thì sao?
Một bạn: Chích phát.
Thầy Trong Suốt: Hình chữ thập luôn các vết thương, hình chữ thập, đấy, thập tự đầy người. Nếu bạn ở trình độ ấy rồi thì OK. Nên tùy trình độ của người tu hành mà phải hành xử theo trình độ đấy, chứ cũng không bắt các con cứ phải đúng một chuẩn theo kiểu thầy, không cần. Nếu các con ở trình độ mà mình không đưa nó đi thì mình bị hại, rồi mình chẳng cứu được ai thì tìm cách đưa nó đi, cách nhẹ nhàng, kỹ thuật, dễ mà, không khó đâu.
Xem thêm:
- Tránh nghiệp sát sinh như thế nào?
- Có thể tránh sát sinh 100% được không?
- Tuổi đã cao, từng sát sinh nhiều, có kịp tu tập hay không?
- Có phải kiêng sát sinh kể cả động vật lẫn cây cỏ?
Vay – Mượn – Trả
Mọi thứ chúng ta đang có đều là sự vay mượn
Mượn từ cái xe, cái nhà, cái cơ thể và cả cái tính cách
Có mượn thì sẽ có trả. Chỉ khác nhau ở thời gian mượn.
Mượn cơ thể thì mượn đến suốt đời, mượn đồ ăn nước uống thì mượn mỗi ngày, mượn hơi thở thì mượn mỗi giây phút,…
Mượn mà không trả (buông bỏ) thì khổ
Trả mà không cam tâm cũng khổ
Mượn mà không biết mình mượn, lại cố tìm mọi cách để mượn nhiều hơn cũng khổ
Mượn mà bị mất cũng khổ
Trả sớm thì lãi ít, trả chậm thì lãi nhiều
Mượn là Nghiệp. Mượn Nghiệp thì trả Nghiệp
Khi hiểu rằng chúng ta đang mượn và biết ơn vì đang được mượn rồi vui vẻ trả lại khi đến lúc cần trả thì bình an, hạnh phúc.
Ô-Hay.Vn St.
Xem thêm: