Tu hành dễ hay khó?
Hỏi đáp thực hành thiền và tâm linh Trong Suốt-Đà Nẵng- 2/2018
Một bạn: Em chào anh ạ. Nãy giờ nghe anh nói thì em cũng rất quan tâm đến chuyện làm thế nào để rèn luyện được cái tâm an, mà an thật trong lòng ấy, chứ không phải là an giả phía bên ngoài. Bản thân em nghĩ việc đó không đơn giản.
Theo em nghĩ, đầu tiên là mình phải nhận thức cái đã. Mình phải biết tạo nghiệp tốt, làm những việc tốt, có những suy nghĩ tốt. Bắt đầu từ suy nghĩ rồi sau đó sẽ đến những hành động của mình. Nhưng cái bước cuối cùng để tu hành ấy, để có được cái tâm an thật sự ấy, em nghĩ rất là khó, không đơn giản, phải không ạ?
Thầy Trong Suốt:
Nếu mà mình đi đúng hướng thì sẽ dễ, đúng không? Đi đúng hướng thì sẽ đến đích. Còn khó hay dễ phụ thuộc vào nhân duyên của mỗi người. Có người rất khó, có người rất bình thường, có người thì rất là dễ.
Nhưng mà quan trọng nhất là gì? Mình có biết nhân duyên của mình thế nào đâu, việc của mình là khởi hành đúng hướng và đi đúng hướng. Khởi hành đi, và luôn giữ mình đi đúng trên con đường. Còn con đường dẫn đến đâu thì dẫn đến đấy. Thế thôi! Đi từ Hà Nội vào Sài Gòn là dễ hay khó?
Một bạn nói: Dễ.
Thầy Trong Suốt: Người thì bảo dễ, người thì bảo khó. Người không có tiền thì đi bộ, thì siêu khó luôn ấy, đúng không? Người có tiền thì làm sao?
Mọi người: Máy bay.
Thầy Trong Suốt: Máy bay. Có người có tiền nhưng không có sức khỏe, thì sao? Khó hay dễ?
Mọi người: Khó.
Thầy Trong Suốt: Khó, máy bay có nổi đâu. Đúng không? Nghe thầy nói là đi vào Sài Gòn gặp thầy còn không chịu nổi nữa, đúng chưa? Nên đừng nghĩ có tiền mà dễ. Có tiền nhưng không có sức khỏe, vẫn khó. Đừng nghĩ khỏe là dễ, khỏe mà không có tiền thì cũng khó nốt. Thế nên là dễ hay khó, nó phụ thuộc vào cái hoàn cảnh, điều kiện của mỗi người.
Nhưng điểm chung là, tất cả những người muốn vào Sài Gòn thì phải làm gì? Khởi hành chứ còn gì nữa? Muốn đi là phải đứng lên mà đi, đúng không? Còn ngồi nhà cứ phân vân là không biết vào Sài Gòn dễ hay khó nhỉ, ngày mai lại hỏi không biết vào Sài Gòn khó hay dễ nhỉ? Bao giờ vào Sài Gòn? Ba năm sau vẫn đang ngồi đâu?
Mọi người: Nhà.
Thầy Trong Suốt: Ngồi Hà Nội. Nên vấn đề không phải là dễ hay khó, vấn đề là có đi hay không đi. Đi mà đúng hướng thì đi đường bộ cũng vào được Sài Gòn mà, đi đường không cũng vào được Sài Gòn, đi đường thủy cũng vào được Sài Gòn. Đúng chưa? Đường nào cũng vào Sài Gòn được – không, bộ, thủy. Đúng đường, đúng hướng, và quan trọng là phải khởi hành.
Đấy, thế còn cứ ngồi đây hỏi là tu dễ hay khó? Đố ai trả lời nổi. Lúc thầy bắt đầu ấy, thầy cũng không biết là dễ hay khó, thầy chỉ biết là phải đi thôi. Thầy không biết là khi nào có kết quả. Và trong quá trình đi, có lúc thầy thấy khó thế này, mình vô minh thế này, làm sao mà đạt đến trạng thái như Phật miêu tả được?
Có những lúc như vậy đấy, có lúc như thế. Mình thấy mình còn vô minh kinh khủng như này cơ mà, mình còn dễ giận thế này, dễ ghen tị thế này thì làm sao mà mình có thể “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến“ được? Làm sao có thể không sợ chết, không sợ sinh tử được? Làm sao có thể tự do tự tại được, nếu mình còn đang ràng buộc như thế này? Có nhiều lúc, rất nhiều lúc thầy thấy như thế. Rất nhiều lúc trên đường đi ấy, mình so mình với những cái Phật miêu tả, thấy quá xa.
Nhưng mà, điều ấy có làm mình chùn bước không? Ngược lại, nó làm mình phải mạnh mẽ lên. Mình phải quyết tâm hơn nữa, phải mạnh mẽ hơn nữa, phải sâu sắc hơn nữa.
Đấy, các con, các em cần thái độ kiểu như thế. Phải thực hành này, quyết tâm này, mạnh mẽ này, sâu sắc. Và quan trọng là phải đi đúng đường, tìm, luôn tìm cách để đi trên con đường đúng. Rồi cũng sẽ đến thôi!