Tu nên thượng phẩm chí anh hào
Phải giữ trọn lòng với nguyệt sao
Đức hạnh muôn đời soi ngất ngưỡng
Tầm vào chân Đạo mới thanh tao
Kinh văn mòn mỏi mong cầu lý
Đoạn dục tâm phàm khó lắm sao?
Ma chướng khảo trường chừng mộng ảo
Tâm thần điên đảo rớt ngôi cao.
Đức Từ Phụ – Đức Ngọc Hoàng Thượng Đế.
….……………………
Ý nghĩa:
Thầy dạy về danh vọng nơi thế gian. Người tu Đạo không vì sự tranh giành bằng trí phàm rẻ rúng cái danh hư huyễn của đời. Mà cần tu tập tinh tấn sao cho danh vọng nơi của Đạo lan tỏa ngày thêm rộng rãi trường tồn với Đạo với Đời bằng sự thật, bằng chính đạo đức và những công nghiệp mà một hành giả môn đệ của Thầy đã sống với tâm nguyện độ duyên chúng sinh.
Muốn độ duyên chúng sinh, trước phải tự độ mình.
Độ mình bằng việc không bị lệ thuộc vào bất kì ai, bất kì điều gì, bất kì những tham sân si thế tục ràng buộc mình trong vòng lao tâm nhọc trí.
Độ mình bằng việc tự mình tu dưỡng, tinh tấn, tự mình lo cho được bữa cơm qua ngày, tự mình minh trí, tự mình không thấy cô độc, tự mình nhận thức ý thức rằng chúng ta hạnh phúc vì đã được gặp Đạo, ngộ Đạo, gặp được Thầy Mẫu cùng các Đấng Thiêng Liêng nơi hiện thế.
Người tu hành cần từ bi, trí tuệ minh tâm mẫn tánh, sáng suốt và siêng năng thường hành thiện nghiệp.
Chẳng phải tu hành là phế hết sự đời rồi sống nhờ thiên hạ cung dưỡng bằng việc tự mình khoác cho mình lớp áo mang danh đạo đức, tu tập mà chẳng làm điều chi hữu ích cho thiên hạ muôn sinh. Đó là ám muội mượn danh Đạo tạo danh đời.
Chúng ta tu tập, cầu minh triết, cầu giải thoát, cầu độ dẫn muôn sinh thì trước tiên phải xứng phận làm con người, một người bình thường giữa thế gian hữu tình, trọn phận người thì mới Thành Nhân. Thành Nhân thì mới xứng vào hàng Tam Tài, gọi chung là Thiên Địa Nhân vậy.
Vì có không ít người, mượn bức bình phong tu hành để ham sống đời biếng nhác, diều ấy là cấm tuyệt đối với các tu hành giả chân chính.
Mà danh vọng chân chánh nơi của Đạo lẫn Đời, lại càng không phải là mình lo cháy hết mình với các nghiệp đời mà quên mất mình cần giữ tâm ý thân thanh tịnh. Cần trường trai giới sát và sống đời tỉnh thức, chân thật. Lời Kinh Sám Hối dạy rõ:
“Lo danh vọng hao mòn thân thể
Ham làm giàu của để bằng non
Một mai nhắm mắt đâu còn
Đem vàng chuộc mạng đổi lòn đặng chăng?”
Chúng ta làm việc tương tác với thế tục đời thường, cũng chỉ cần ngày hai bữa hay ba bữa, đủ ăn đủ mặc cho lành lặn thì tự nhiên việc chúng ta cần sinh hoạt phí tiêu dùng sẽ rất thấp rất ít, không cần phải quá vật vã tranh đấu hơn thua danh lợi quyền thế gian hư huyễn.
Rồi khi chúng ta đã thiểu dục tri túc, thì tự nhiên lòng mình an yên thanh tĩnh, lúc đó việc tu dưỡng giữa đời tự nhiên phù hợp lẽ Đạo chân thật.
Đời sống vị tha, bất tư lợi, bất vị kỷ.
Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì miễn sao không gây hại cho muôn sinh vật loại, mà đem niềm an vui hạnh phúc hữu ích cho đời, thì đã có thể được gọi là đúng với lời Thầy dạy, làm được cái chi chi trong ba vạn sáu nghìn ngày trăm năm thế tục.
Danh Thầy, Danh Đạo, nếu chúng ta sống không tỉnh thức, không thực hành đúng lẽ Đạo thì mình có lỗi với Thầy với nhân duyên đã được các Đấng Thiêng Liêng độ dẫn lắm vậy.
Thủy Liên Tử
———
Chúc cả nhà bình yên, thường tinh tấn nha.
Tam Giới Toàn Thư – 1801972283328666