Phân biệt Tà đạo và Chánh đạo
Hỏi đáp thực hành thiền và tâm linh – Trong Suốt (Hà Nội, 04/2018)
Bạn Hà: Dạ, em chào Thầy ạ. Em tên là Hà, em có một câu hỏi như thế này:
Thời điểm này chúng ta nghe nhiều thông tin về đạo Đức chúa Trời ạ. Mới vừa rồi thì bạn của em mới mất, anh ấy không theo đạo trên mà theo cái khác. Thì ở quanh em có rất nhiều người thân, người ta cũng có tâm cầu đạo, cũng muốn tìm con đường tu tập để giải thoát, nhưng mà nhiều người không có đủ phước để đi vào con đường chính đạo.
Thì em muốn hỏi Thầy là làm thế nào để mình phân biệt được đâu là chính đạo, đâu là tà đạo?
Thứ 2 là nếu những người bạn của mình vô tình đi vào con đường đấy rồi thì làm thế nào để mình giúp đỡ được họ, để họ nhận ra được điều đấy? Em cảm ơn Thầy.
Thầy Trong Suốt:
Tất cả các con đường đều nói mình chính đạo hết, đúng không? Có ai bảo mình tà đạo không? Tôi là tà đạo đây, bạn sẽ bắt tôi? Không, đúng không? Chắc chẳng có ai làm thế. Nên là rõ ràng mình chỉ nghe người ta, làm sao mình biết đâu là chính, đâu là tà? Đúng chưa? Như vậy nên mình phải có cái óc nghi ngờ và phải biết phân biệt phán đoán, xét đoán đấy, phải nghi ngờ. Kể cả đến đây cũng thế thôi. Chúng ta đến đây, chúng ta phải có 80 phần tin rồi, có 20 phần nghi ngờ xem: ông thầy, ông ấy có tử tế hay không? Có mục đích cá nhân không? Ông làm chuyện này để làm gì? Đúng không? Những lời ông nói ra có chính đáng không? Có lợi dụng người ta để làm chuyện gì xấu xa không? Đấy là điều đương nhiên. Nên có trái tim thì rất thành khẩn nhưng lý trí thì phải biết nghi ngờ.
Những người nào bỏ phần lý trí đi thì thường sẽ theo tà đạo. Những người vào tà đạo thì bỏ mất lý trí đi, chỉ còn theo trái tim. Trái tim, nghe rất là… thiết tha. Một trái tim thiết tha, nhưng mà một lý trí lại không đề phòng – như thế là chết! Một trái tim thiết tha cùng một lý trí nghi ngờ, thì tốt quá rồi. Đi vào con đường nào cũng thế thôi.
Chúng ta có một trái tim thiết tha cầu đạo, rất tốt và một lý trí biết nghi ngờ. Đấy! Thầy hay nói với học trò mình là: Học trò không phải tin thầy 100% làm gì hết. Chẳng cần nốt! Tại sao? Nếu tin thầy 100% kiểu gì cũng học tà đạo, kiểu gì sớm muộn cũng đi theo tà đạo.
Tại sao lại thế?
- Khi mình tin ai đấy 100% nghĩa là mình không còn khả năng tự vệ nào nữa và rất dễ bị lợi dụng.
- Thứ hai là mình không còn khả năng tự đốt đuốc trí tuệ mà đi nữa, mất cả trí tuệ.
Mất trí tuệ lẫn mất cả an toàn. Học trò chỉ nên tin thầy 80% thôi, 20% còn lại cứ nghi ngờ đi.
- Nghi ngờ xong, mình trải nghiệm những cái ông thầy nói.
- Nghi ngờ xong, mình làm những cái ông thầy nói.
- Xong, đúng, ích lợi thật sự cho mình thì mình tăng dần lên 81%, 82%,
- còn không lợi cho mình thì giảm dần 79, 78%, khi nào về 0 thì thôi, hoặc lên 100% thì thôi.
Nhưng mà thầy thường nói là
- chỉ nên tin thầy 100% khi mình đã chứng ngộ được những cái thầy nói thôi, lúc đấy thì mới tin thầy 100% được.
- Còn không chứng ngộ những cái thầy nói thì không thể tin thầy 100%.
Đấy, đấy là những lời dành riêng cho em! Một trái tim thiết tha là đúng rồi nhưng chưa đủ! Em cần cái đầu óc nghi ngờ, luôn luôn phán đoán, luôn luôn nghi ngờ, luôn luôn đặt câu hỏi xem “Có đúng thế không? Thầy có động cơ gì không? Con đường này đích của nó là gì?”…
Cái nghi ngờ ấy, nó không dẫn đến một điều xấu nào hết mà dẫn đến việc là em tìm hiểu sâu sắc. Nó làm cho em trở nên sâu sắc hơn nhiều và nó làm cho em sinh ra trí tuệ. Đấy, càng nghi ngờ mình càng nhiều trí tuệ, càng nghi ngờ mình càng cố hiểu biết, đúng không?
Muốn hết nghi ngờ thì phải làm gì?
- Một là phải hiểu biết.
- Hai là phải thử nghiệm, thực chứng,
đúng không? Khi mình thực chứng rồi, mình hiểu biết có thực chứng thì mình hết nghi ngờ. Như vậykhi mình nghi ngờ, mình có một động cơ rất tốt, thúc đẩy em phải hiểu biết hơn và thúc đẩy em phải có thực chứng.
Ví dụ thầy Trong Suốt bảo là: “Nếu không kỳ vọng thì không đau khổ”, đúng không? Thế thì mình phải hiểu thế nào là thực chứng? Mình phải kiểm tra xem đúng không? Mình làm một việc không kỳ vọng có đau khổ không? Quả nhiên là không đau khổ, làm việc có kỳ vọng gây ra đau khổ, suy ra thầy nói đúng.
Như vậy thầy nói đúng không phải chỉ vì thầy nói điều đó đúng. Thầy nói đúng, vì thầy nói xong, tôi kiểm nghiệm thực tế năm lần bảy lượt đều thấy đúng. Vì vậy câu nói đấy của thầy đáng tin. Nhưng câu khác chưa chắc đáng tin! Câu đấy đáng tin, chưa chắc câu khác đáng tin.
Thế nên mình cứ kiểm chứng như thế thôi, hết câu này sang câu nọ, năm lần bảy lượt mà câu nào cũng đúng hết. Câu nào đem vào cuộc sống mà làm em hạnh phúc hơn, ích lợi cho mọi người xung quanh mình hơn, dần dần lòng tin mình tăng lên, đấy ví dụ lòng tin cao lên 81, 82%.
Ngược lại, câu nào của thầy áp dụng mình thấy gây đau khổ cho mình hoặc là cho người khác thì phải xem lại đi, xem ông thầy sai hoặc là mình sai. Nếu ông thầy sai thì bỏ luôn đi còn gì nữa. Nếu ông thầy đúng mà mình sai thì mình phải sửa đấy, phải nói chuyện lại với thầy, tìm cách làm cho đúng.
Như vậy là một quá trình tin và nghi ngờ. Một người học trò theo thầy từ đầu đến giờ khoảng 5 năm gì đấy. Thầy nghĩ là trong 3 đến 5 năm đấy, thì chắc 3 năm rất nghi ngờ, 1 năm tiếp theo tin hơn một chút, rồi năm cuối, năm thứ 5 thực sự bắt đầu kiểm chứng rất nhiều và tin mạnh. Đấy!
Còn những người bạn của em thì sao? Họ lỡ bỏ mất lý trí rồi, đúng không? Họ chỉ còn một trái tim thiết tha mà thôi. Đấy, họ đã bỏ mất cái phần kiểm tra, kiểm nghiệm mất rồi. Những người mà đã lạc vào đường tà ấy, thầy đã gặp những người đấy rồi, vì họ không dùng lý trí mất rồi, em có dùng bao nhiêu lý trí họ vẫn không nghe, vì họ đã bỏ lý trí ra rồi, đúng không?
Em sẽ dùng cái gì để nói chuyện với họ, nếu như không dùng lý trí? Nhắc lại nhé, họ đã đi vào tà đạo rồi, họ đã bỏ những cái phanh quan trọng nhất là lý trí đi rồi, em nói gì bây giờ? Cách duy nhất để nói với họ không phải bằng lý trí đâu. Lý trí không giúp được gì hết nữa, họ đã bỏ phanh rồi mà.
Những người đấy thì hai cái sẽ giúp được họ:
Một, tự họ gặp chuyện, vì đi vào tà đạo không thể nào tốt được, đúng không? Đã đi vào tà đạo, đã gọi là tà đạo ấy thì là con đường sai lệch, mà đã là con đường sai lệch thì kiểu gì cũng gặp chuyện. Không khổ ở đây thì khổ ở đâu đó. Nên… hoặc là họ gặp chuyện, họ sẽ tỉnh ra. Thầy gặp rất nhiều người tỉnh ra sau khi đã gặp chuyện, đấy. Hoặc là nhiều chuyện quá, vì sao? Vì con đường đã tà rồi thì làm sao mà người ta hạnh phúc được? Sớm muộn gì người ta cũng gặp chuyện nào đó trên đời.
Loại thứ 2 là chưa gặp chuyện. Chưa có chuyện gì cả mới tin vào con đường tà nào đó, trong khoảng 1 năm thì đang hưng phấn lắm, nhưng để gặp chuyện thì phải 10 năm mới gặp chuyện.
Thế thì em phải làm gì?
- Một là, em vẫn dùng những lời khuyên hết sức có thể của em. Những lời chân thành nhất, hiểu biết nhất để khuyên họ.
- Hai là, em ảnh hưởng đến họ bằng lối sống, trạng thái sống của em. Em muốn họ tin em hơn tin con đường của họ thì em phải ảnh hưởng họ bằng cách sống của em.
Nhắc lại nhé, họ đã bỏ phanh ra rồi, bỏ lý trí ra rồi, lao xuống vực ầm ầm rồi, bây giờ muốn kéo họ lại, nghĩa là gì? Họ phải tin mình hơn cái con đường đấy chứ, đúng không? Đúng không nhỉ? Em tên gì ấy nhỉ?
Bạn Hà: Dạ, thưa Thầy, em tên là Hà ạ.
Thầy Trong Suốt: Bạn Hà muốn kéo một người đang lao xuống vực, đúng không? Thì đầu tiên, họ phải tin bạn Hà chứ. Chứ họ không tin bạn Hà nữa thì bạn Hà có đem một đống lời ra rao giảng, họ có nghe không? Theo Hà, họ có nghe không?
Bạn Hà: Dạ, không ạ.
Thầy Trong Suốt: Tất nhiên là không. Họ còn không tin em. Em muốn giúp được họ thì họ phải tin em hơn là tin con đường mà họ đang đi theo, chuẩn chưa? Đúng chưa?
Bạn Hà: Dạ, đúng rồi ạ.
Thầy Trong Suốt: Mà em muốn họ tin em hơn tin vào con đường họ đang theo, thì em phải có một thái độ sống, cách sống đáng tin hơn con đường họ đi theo.
Ví dụ nhé, con đường họ đang đi theo có một ông thầy suốt ngày tìm cách lợi dụng tiền bạc học trò, đúng không? Con đường tà đạo rất nhiều con đường như thế. Họ dùng công sức tiền bạc của học trò, hoặc là lợi dụng tình dục học trò. Thì cách sống của em rất là vô tư và vị tha, không lấy gì của ai hết. Chỉ khi nào thực sự vô tư, vị tha thì cái trạng thái sống của em mới ảnh hưởng được, mới làm cho họ tin em hơn ông kia. Còn nếu không thì họ sao tin em hơn ông kia được. Đúng không? Nên là em chỉ khuyên được một người không tin một con đường nào đấy bằng một thái độ, trạng thái sống mà nó thật sự vượt lên chỗ kia thôi.
Nếu em chưa có trạng thái sống đấy, thái độ đấy, chắc chắn sẽ không khuyên được. Vì không có một bằng cớ nào, một cơ sở nào khiến họ tin em hơn con đường họ đi theo. Và như vậy, em phải luyện cho em đã – ý thầy là như vậy! Em đừng kỳ vọng rằng họ phải nghe lời tôi. Nghe thế nào được bây giờ, cơ sở nào? Suốt ngày Hà cãi nhau với chồng, ví dụ thế, thì làm sao tôi nghe lời Hà? Trong khi ông thầy của tôi nói những lời cao đẹp, đúng chưa? Em muốn họ nghe lời em thì em hãy chuyển trạng thái sống đi! Em hãy sửa bên trong đi, em hãy lên một trạng thái sống mà ở đó những lời em nói ra rất vị tha, rất trí tuệ, “nói phải củ cải cũng nghe”.
Nói với một thái độ vị tha thì dần dần người ta sẽ cảm phục, thấm. Một quá trình như thế mất nhiều thời gian lắm. Còn bây giờ mình không kỳ vọng. Mình nói hết cỡ, khuyên hết cỡ, rồi mình đem tất cả giáo lý, sách vở mình biết ra khuyên, xong không kỳ vọng.
Còn nếu thực sự có trách nhiệm với họ thì hãy tu hành, tu tập đi để nâng trạng thái mình lên. Ở cái trạng thái mà ở mình toát ra sự vị tha của trí tuệ, thì kiểu gì người ta cũng bị ảnh hưởng, không nghe ít thì nghe nhiều. Đấy, còn nếu như mình cũng vô minh, thiếu hiểu biết thì chắc chắn là mình sẽ không làm họ đổi niềm tin được đâu.
Và như vậy bài học của mình là gì? Chấp nhận, chấp nhận rằng bạn của tôi theo nhân quả của họ mà tôi không làm gì được. Đấy, có khi trong câu chuyện của em có khi đấy là bài học lớn nhất, đúng không?
Bài học lớn nhất của em bây giờ có khi là: Chấp nhận được mọi người đi theo con đường của riêng họ, còn mình thì tìm con đường sửa bên trong mình. Khi nào mình sửa xong rồi, thấy mình khá lắm rồi thì mình hãy giúp người khác bằng trạng thái sống của mình. Ở đấy toát ra sự vị tha, toát ra sự hiểu biết, lúc đó lời nói của em mới có sức mạnh để thay đổi một ai đó.
Mà không nhất thiết thay đổi những người đấy. Em chỉ giúp họ là do có duyên với họ thôi. Phật nói đấy: “Trong bốn điều ta không làm được, có 1 điều là: Ta không độ được những người không có duyên với Phật.” Nên nếu em không có duyên cứu họ ấy thì cho dù em có lòng vị tha đến mấy, có tài giỏi đến mấy, thì họ cũng không nghe lời em.
Nhưng mà cái vị tha của em, hiểu biết của em ảnh hưởng đến những người có duyên với em. Và thế là mình giúp được một số người nào đó trong cuộc đời mình, còn hơn là mình chẳng giúp được ai hết, đúng chưa? Còn những người kia, nhân quả của họ sẽ diễn ra theo cách của họ.
- Nếu họ không có duyên với mình không đời nào mình độ được họ, dù có tài giỏi đến mấy.
- Còn nếu họ có duyên với mình, sớm muộn một ngày nào đó mình sẽ nói chuyện được với họ thôi mà.
Mình tu hành 3, 4 năm lên một trình độ khác, họ cũng đã chịu 3, 4 năm trải qua đau khổ của tà đạo rồi, lúc ấy lời nói của em đến một cái là họ thấy sáng ra ngay. Em hiểu không?
Bạn Hà: Dạ, em hiểu ạ, em cảm ơn Thầy.
Thầy Trong Suốt: Rồi, được rồi, tốt! (Mọi người vỗ tay)