Trước mắt việc đi mãi
Lâu lâu đọc lại mấy câu thơ trên của một Thiền Sư Việt, tôi cảm thấy rất hay.
Câu thơ trên được trích từ bài thơ :
Cáo tật thị chúng (Có bệnh bảo mọi người)
Của Mãn Giác Thiền Sư.
Sau đây mời Quý Vị cùng đọc lại thơ :
Cáo tật thị chúng
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Và bản dịch thơ của Ngô Tất Tố :
Xuân qua, trăm hoa rụng
Xuân tới, trăm hoa cười
Trước mắt, việc đi mãi,
Trên đầu già đến rồi.
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết,
Đêm qua sân trước một nhành mai.
Đọc qua mấy câu thơ, Quý Vị có thể cảm nhận đây là một Thiền Sư đã ngộ đạo.
Trong bài viết này tôi chỉ trích hai câu để bàn luận là :
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi.
Có nhiều Vị không hiểu đạo, mà tham công tiếc việc thái quá, thì cứ lao vào công việc từ ngày tới đêm, một số thì thiếu phước làm để có cái ăn, nhưng một số thì giàu lắm, mà tham muốn giàu nữa.
( rừ những người làm việc để phụng sự xã hội thì ta sẽ bàn sau).
Nhưng công việc thì có hết không Quý Vị?
Nó chỉ có thể tạm dừng chứ không hết được.
Ví như người trồng lúa :
Phải làm đất, gieo mạ, bón phân, ….rồi trông nom, và… chờ tới ngày lúa chín.
Lúa chín rồi phải gặt, phơi, cất giữ, hay đem bán,….
Rồi mùa xuân, mùa hạ, thu, đông…năm này năm tới…..con người ta cứ làm mãi như thế…..
Nhưng ít ai, chịu chú ý nhìn lên mái tóc họ mỗi ngày, là tóc đang bạc dần mà không hề hay, cứ nghĩ rằng mình sẽ trẻ mãi, sống mãi.
Để đến khi tóc thực sự trắng xoá, da nhăn nheo, lưng còng, đôi chân bước đi hết nổi… thì khi ấy họ mới hay rằng mình đã già….
Tôi nghĩ nếu sự nhận thức tuổi già mà đợi đến già thì muộn mất rồi, đã lỡ một kiếp sống.
Nếu cách đây vài năm tôi không có duyên gặp Phật Pháp, không có duyên gặp Sư Phụ chỉ dạy. Thì chắc tôi cũng sống giống như bao người, cũng đợi lưng còng, tóc bạc, răng rụng….rồi thì mới hay bị già…
Người hiểu rõ được đạo lý vô thường của vạn pháp, thì họ sẽ không đi theo con đường bình thường của thế tục nữa. Mà phải đi ngược dòng, đó chính là sự tu tập, tu đạo, cầu đạo, tìm đạo.
Phải đi theo con đường của những Bậc Giác Ngộ đã đi qua.
Để tìm cho ra :
- Ta thực chất là ai ?
- Ta từ đâu đến ?
- Tại sao ta và con người, muôn sinh, lại có mặt ở thế gian này?
Bậc có thể trả lời được, tỏ được những câu hỏi trên thì có lẽ đã ngộ đạo rồi….
Mong rằng, một ngày nào đó, tôi cùng Quý Vị sẽ đều tỏ ngộ….
Chúng ta cùng đọc lại hai câu :
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi…..
Nam Mô A Di Đà Phật.
Cư sĩ Nhuận Hòa
Tu học mỗi ngày – https://www.facebook.com/251208732396932/posts/642772196573915