Không biết nghề mình đang làm có mang tội hay không?
Hỏi đáp thực hành thiền và tâm linh – Trong Suốt – Nha Trang T5/2018
Bạn Loan: Dạ, chào Thầy ạ. Em có gia đình rồi, ông xã đã đi xuất gia 5 năm. Khóa tu của em đã mười mấy năm rồi. Nhưng từ lúc ông xã đi, em đi làm, cứ đình chỉ lại khóa tu của mình. Em làm ở bếp, chuyên trái cây nhưng trong lương tâm luôn lúc nào những mặt hàng mình không vừa ý thì mình “out” (bỏ) ấy, thì mình có tội hay không?
Thầy Trong Suốt: Nếu việc của mình trực tiếp hại sinh mạng thì mình nên bỏ luôn.
Bạn Loan: Không có hại sinh mạng, nhưng mà trong tâm lúc nào cũng sợ là những thức ăn đó thừa, thì mình “out”(bỏ) hàng, thì mình thấy cái tâm nó…
Thầy Trong Suốt: Ít nhất là không có tội đã. Còn tâm mình không được an đúng không?
Bạn Loan: Không có được an. Đúng rồi!
Thầy Trong Suốt: Tâm mình không được an vì mình không hiểu. Đầu tiên mình phải hiểu. Hiểu cái gì?
Trong cuộc sống, nếu mình làm hại người khác thì mình sẽ bị hại. Vì vậy mình nên có một cách sống không làm hại đến sức khỏe và tinh thần của người khác.
- Tất cả những đau khổ, bệnh tật mình phải chịu là do mình đã hại sức khỏe, tinh thần của người khác.
- Tất cả hạnh phúc mình có là mình làm lợi cho sức khoẻ, tinh thần người khác.
Nên là mình nên tập một thói quen là gì? Là luôn luôn tìm cách làm lợi cho sức khỏe và tinh thần người khác. Phóng sinh là một ví dụ đấy. Làm lợi cho sức khỏe, tinh thần chúng sinh khác, và một thói quen nữa là gì? Bất kỳ cái gì mà làm hại đến sức khỏe và tinh thần của chúng sinh khác thì mình hạn chế làm.
Bạn Loan: Dạ.
Thầy Trong Suốt: Thì, em phải xem việc của em có làm hại đến sức khỏe của ai không? Hại tinh thần ai không? Nếu không thì vui vẻ mà sống thôi. Và vấn đề nữa là gì? Tại sao em lại ăn năn, áy náy? Bởi vì em quá sợ hãi.
Bạn Loan: Tại vì mình thấy đồ ăn đó, mình đi bỏ đi.
Thầy Trong Suốt: Đúng rồi. Mình quá sợ hãi. Sợ, em khổ vì sợ. Em không khổ vì hại người khác mà em khổ vì em sợ.
Bạn Loan: Em sợ, dạ. (Cười)
Thầy Trong Suốt: Thì, muốn hết sợ thì phải làm gì? Phải hiểu. Trong câu chuyện của em có hai loại hiểu.
Loại hiểu thứ nhất là gì? Là bất kỳ ai sống trên đời này cũng phải làm nghề. Đúng không? Miễn là mình không cố tình hại thì nghề đấy là nghề OK, ổn. Đấy, một cách hiểu đơn giản nhất.
Cách hiểu thứ hai sâu sắc hơn. Là em đã có thân người thì em phải có ăn, có uống, có đi lại, có thân người. Vì cái thân người đấy nó đòi hỏi phải ăn, phải uống để sống, nó phải đi lại, để nó hoạt động, nên em không thể tránh khỏi việc sử dụng những sinh mạng các con vật khác. Kể cả em ăn chay thì em vẫn ăn con sâu, con bọ khi làm ra cái đồ chay đấy, làm ra cây rau đấy nên là việc thân thể này nó làm ảnh hưởng đến con vật khác là đương nhiên.
Vì đương nhiên như vậy không phải mình sống vô trách nhiệm. Khi mình thấy đó là đương nhiên thì mình phải sống như thế nào? Mình phải tìm cách sống để có ích cho nó, chứ không phải suốt ngày mình cứ chăm chăm lo là có hại ai không.
Suốt ngày chăm chăm lo có hại ai không thì giống như là ngồi đây xong suốt ngày lo là liệu mình có ăn trộm gì không? Sao lại phải khổ như thế? Sao không chăm chăm lo đi cứu giúp người khác, giúp đỡ người khác, mà lại suốt ngày chăm chăm ngồi đây mà nghĩ rằng liệu mình có ăn trộm gì không?
Em đã có thân người, em có thân mạng, thì em sẽ ở trong cõi người em phải làm hại các thân mạng khác một cách vô tình. Em đi loẹt quẹt này, một đống con vật chết này. Em tắm rửa, một đống con vật chết này. Em ăn rau một đống con vật chết này. Như vậy là gì?
Mình hãy tận dụng thân người này, để có khả năng giúp những con vật đấy, bằng cách gì? Tu hành cho đúng đắn. Chứ đừng ngồi lo. Nếu mà lo, lo làm điều tốt đấy. Chứ đừng ngồi lo là điều xấu có xảy ra không? Lo bao giờ cho hết? Lo làm điều tốt đi, em cứ phóng sinh nhiều lên.
Bạn Loan: Dạ. (Cười)
Thầy Trong Suốt:
- Tu hành cẩn thận để mình có năng lực ảnh hưởng đến tâm tốt cho người khác. Đấy mới là cách sống tích cực.
- Còn cách sống ngồi lo ấy, nó chẳng tạo ra cái gì tốt cả, đau khổ cho em và khổ cho những người quanh em.
Từng ấy thời gian em đi lo, em không đi xử lý những vấn đề của riêng mình để giải quyết xong vấn đề mình rồi giúp người khác, có phải là em chẳng được lợi cho ai không? Nên là em đổi cách nghĩ luôn đi.
Tất cả năng lượng dành cho lo lắng, tôi sẽ dồn vào việc sửa mình và ích lợi cho người.
Bằng cách sống như vậy tôi không phải lo gì nữa. Vì tôi đã có một cách sống đúng rồi sao phải lo nữa? Bởi vì bất kỳ khoảng thời gian nào của tôi, nếu có được, tôi cũng lo sửa mình và lợi người. Thế việc gì phải lo? Đúng không?
Bạn Loan: Em cám ơn Thầy. (Cười)
Thầy Trong Suốt: Đấy! Như vậy em bị thiếu phần bất kỳ khoảng thời gian nào có thời gian trống là tôi phải tìm cách sửa mình và ích cho người. Cái đấy nó sẽ cân bằng lại nỗi lo của em.
Bạn Loan: Cái đó là có ạ.
Thầy Trong Suốt: Có nhưng chưa đủ. Vì chưa đủ em mới lo. Đúng chưa? Em cứ theo lời thầy đi, em cứ làm đủ phần đấy lên. Tự nhiên tâm của em chẳng còn hơi đâu mà lo những chuyện đấy. Mình hãy lo chuyện tu hành cho tiến bộ, và lo chuyện giúp những người xung quanh. Sướng hơn không?
Bạn Loan: Dạ. Cám ơn Thầy!
Xin cho con niềm tin
Xin cho con một niềm tin
Tin vào chính bản thân mình
Không phạm vào những điều răn
Hằng ngày sám hối ăn năn.
Xin cho con một lòng nhân
Tình thương đem đến xa gần
Nhìn bằng ánh mắt từ bi
Trải rộng tấm lòng vị tha.
Xin cho con một con đường
Đi vào nẻo chánh đường ngay
Để con tu tập thường ngày
Thân tâm an lạc từ đây.
Xin cho mọi người như con
Tình yêu thương hãy sống còn
Dẹp hận thù đến với nhau
Cùng tu hành theo chánh đạo.
– Tịnh Hải –
Ai cũng có thể tu hành để an lạc và hạnh phúc ngay giữa đời thường
>> Xem thêm ở: https://xn—hay-uqa.vn/tam-linh/