Tượng Đức Mẹ ở Thi Quỷ Trấn
Rạng sáng hôm ấy, thần thức tôi sau khi đi chơi một vài nơi, đang trên đường trở về thân xác mình. Sắp về đến nhà, chỉ còn cách mấy con hẻm nhỏ nữa là đến nhà. Lúc bấy giờ, bất chợt cảnh vật trở nên mờ ảo, cả cảnh vật ở linh giới lẫn ở hiện thế đều biến mất trong tích tắc, rồi tái hiện lại gần giống y như cũ nhưng mở ra thêm một con đường nhỏ gần con hẻm vào nhà tôi. Lúc đó thấy lạ, vì tò mò nên đi vào đó thử xem sao. Đoạn đường đó thật lạ vì chẳng có lấy một bóng linh thể nào. Càng đi tới trước thì cảnh vật thay đổi càng nhanh, nhà cửa phố thị thưa thớt dần, cảnh vật ngày càng hoang sơ đến lạnh lẽo. Khắp nơi là đồng hoang, đất đai khô cằn màu xám, nhiều cỏ cây tàn héo trơ cành như đã trải qua mùa hạn thật lâu. Đảo mắt nhìn xung quanh, xa xa mới thấy thấp thoáng vài bụi cỏ, một vài cây xanh còn sót lại ít lá. Tôi đi cùng một người bạn nên cũng không mấy lo lắng. Cả hai vừa đi vừa ngó kiếm coi có ai ở đây không, khung cảnh vẫn hoang tàn vắng lặng. Đi một chốc thì hai đứa gặp một nghĩa trang thật lớn. Những mộ phần san sát nhau, hầu hết đều có gắn biểu tượng thập tự giá bên trên.
Cảm thấy không khí nơi đây ngột ngạt nặng nề đầy u ám nên cả hai không nói gì cả, nhìn nhau rồi lặng lẽ quay người chạy thật nhanh. Vừa quay đầu chạy về lối cũ thì thấy đường đi đã không giống ban đầu, con đường từ phố thị ra vùng ven hẻo lánh giờ đây đã biến thành một đường xoắn ốc, mà nghĩa trang chúng tôi vừa thấy ấy chính là trung tâm, đường xoắn ốc này cứ kéo dài hoài dài hoài không biết sẽ chạy đến đâu. Đang chạy như vậy, bất chợt tôi nhìn thấy một bác nông dân trên đầu có đội cái nón rơm lụp xụp không nhìn rõ mặt, quần áo thì lấm lem bùn đất, trên vai còn vác theo cái cuốc nhỏ và một tay thì cầm giỏ tre giống mấy người hay đem theo cơm nước ra đồng vậy. Tôi dừng lại hỏi đường bác ấy:
“Dạ bác ơi làm sao ra khỏi đây về lại thành phố được ạ?”
“Trời đang còn tối nên khó kiếm đường ra lắm. Mấy cậu ghé qua nhà tôi nghỉ ngơi một chút, trời sáng hẵng rồi đi cho dễ.”
“Dạ vậy cũng được. Bác dẫn đường đi ạ.”
Chúng tôi theo chân bác nông dân, bác dẫn đường rẽ vào một lối nhỏ khác, đi một lát thì không còn thấy bóng dáng của nghĩa trang và con đường xoắn ốc nữa. Nhà bác là một căn nhà lợp lá rơm, tường vách bên ngoài là đắp từ bùn đất với rơm rạ. Căn nhà không có lấy một cánh cửa nào khác ngoại trừ cửa chính. Vừa về đến nhà, bác mở cửa ra thì trong nhà đã có mấy người đang ngồi đó bên bàn gỗ mục nát. Có một người phụ nữ và hai đứa nhỏ một trai một gái, tôi đoán họ là một gia đình. Tất cả bọn họ đều có chung một đặc điểm là nhìn ốm đói, quần lấm lem bùn đất, hơi rách, đầu tóc lụp xụp không nhìn rõ được khuôn mặt và cặp mắt dù họ vừa ngoái đầu nhìn về phía cửa mở ra. Bác vui mừng nói với họ:
“Tôi đem thức ăn về rồi đây!”
Bất giác tôi hiểu rằng thức ăn bác ấy nói chính là hai người chúng tôi. Tôi liền nắm tay bạn và chạy thật nhanh rời khỏi đó. Tất cả bọn họ đều rời khỏi căn nhà đó đuổi theo chúng tôi. Chạy một hồi ra khỏi con hẻm nhỏ đó thì lại chạy vào con đường xoắn ốc với nghĩa trang xa xa. Nhưng mà lần này không phải là khung cảnh hoang tàn vắng lặng như lúc đầu. Khắp nơi đều có những người giống như gia đình bác nông dân đó vậy. Ốm đói, dáng đi vật vờ chậm rãi, quần áo lấm lem bùn đất và tóc tai rũ rượi không nhìn rõ mặt. Lúc này tôi biết mình đã lạc vào thị trấn của những âm linh Thi Quỷ thuộc Ngạ Quỷ Bộ.
Chúng tôi chạy nhanh, họ thì vật vờ chậm rãi nên chắc chắn họ không theo kịp. Nhưng mà họ rất đông. Họ cứ liên tục xuất hiện từ dưới mặt đất, từ trong các ngôi nhà, từ những đống đổ nát, ụ đất trồi lên… Họ tiến về con đường mòn chúng tôi đang chạy ồ ạt. Lúc này tôi thấy chạy bộ tìm đường ra không ổn. Tôi liền đưa tay lên không trung triệu hoán một chiếc pháp xa xuất hiện. Cả hai lên pháp xa chạy rất nhanh, vượt lướt qua cả những người phía trước mặt, họ không cách nào chạm được vào pháp xa với vận tốc chạy lướt gió như bay. Bạn tôi ngồi phía trước điều khiển pháp xa chạy theo đường hướng tôi chỉ. Tôi định thần nhìn khắp pháp giới xem ở đâu có thông đạo và phong ấn khu vực này. Tôi nhìn thấy giữa không gian tịch mịch mờ tối có một vầng sáng cỡ vài thước ở phía xa. Tôi nói bạn nhanh chạy về hướng đó. Sau vài ngã rẽ thì chúng tôi đã ở gần vầng sáng đó. Từ xa nhìn bằng mắt thường thì đó không phải là vầng sáng hay thông đạo gì cả. Dó là một bức tượng Đức Mẹ Maria bằng đá xám đã bị thời gian phong hóa rạn nứt, bể mất vài chỗ không còn nguyên vẹn. Bạn hỏi tôi:
“Trước mặt là bức tượng Đức Mẹ, cũng là ngõ cụt chớ không còn đường đi. Giờ quay lại tìm hướng khác hay sao?”
Tôi khẳng định:
“Chạy thẳng vào bức tượng Đức Mẹ, ở đó là thong đạo ròi khỏi pháp giới này.”
“Vậy cứ chạy thẳng vô ha.”
“Ừ, yên tâm không sao đâu.”
Bạn cho xe lao thẳng vào bức tượng. Tôi đưa tay hướng về bức tượng mật niệm chú văn rồi hô lớn:
“Thông đạo khai môn!”
Từ giữa bức tượng Đức Mẹ liền hiện rõ một vầng sáng trắng đủ lớn để cả pháp xa băng qua. Chúng tôi vừa lao vào thông đạo thì vầng sáng cũng vụt tắt, bức tượng Đức Mẹ trở lại như bình thường nên các Thi Quỷ kia đến nơi cũng không thể làm gì khác được. Mọi thứ trước mắt liền mờ ảo rồi được bao phủ trong ánh sáng trắng chói lòa. Chớp mắt thì vầng sáng ấy lại hiện ra ngay gần đầu ngõ nhà tôi. Cả pháp xa, tôi và bạn tôi lao ra khỏi thông đạo thì thông đạo cũng vụt tắt rất nhanh. Lúc ấy trời cũng đã gần sáng ròi. Tôi chào bạn rồi về lại thân xác mình. Cảm giác bị bao vây bởi quá nhiều Thi Quỷ và chạy vòng vòng trong mê lộ của pháp giới ấy thực sự rất thú vị.
………………….
Tượng Đức Mẹ ở đấy cũng là một Thánh Tích để trấn pháp cho nơi đó được bình yên không bị loạn động. Thế nên việc đặt các ảnh tượng chư vị ở các nơi như nghĩa trang, bệnh viện, tu viện là điều nên làm. Chỉ là tránh việc hoang phí tốn quá nhiều tài vật vào đó, vì ảnh tượng chư vị đơn giản mộc mạc để người ta nhìn vào có cảm động, phát sinh tín tâm là được.
Năm đó tôi khoảng 11-12 tuổi. Mỗi đêm đi ngủ thần thức thường đi chơi xung quanh, có khi bị người ta dẫn vào các cảnh giới u tối, có khi tự mình đi lạc, có khi do một vị cao trọng nào đó dẫn đến các cõi giới tươi đẹp.
….…………………..
Thi Quỷ khác với Ngạ Quỷ bình thường ở chỗ Ngạ Quỷ thì nói chung về sự đói khổ vì cầu bất đắc, hoặc đói ăn uống thường tình.
Còn Thi Quỷ là một nhóm trong Ngạ Quỷ Bộ, khác biệt về thân ảnh thì họ bám chấp vô hình dạng lúc họ sắp mất vì bệnh tật hoặc là lúc thân thể đang trong gai đoạn phân hủy trong bùn đất, họ có thể tàn hại để ăn lẫn nhau vì đói. Những thôn làng hay thành phố có chiến tranh tàn hại, dịch bệnh, thiên tai hay nguyên nhân nào đó khiến người vật bị tử vong hàng loạt khiến cho nơi ấy tử khí, độc khí đầy dẫy, người vật khó sinh sống dễ dẫn đến nơi ấy bị bỏ hoang do người vật đều đã di cư đến nơi khác. Vì không được tưởng nhớ, không được cúng kiếng nhang khói, bị lãng quên… nên âm hồn của họ vật vờ khó mà di chuyển nhanh, cũng khó tự giải thoát.
Thi Quỷ rất hiếm khi tương tác ám nhập được với người còn sống ở thế gian hữu tình. Khi họ ám nhập, sẽ có biểu hiện hung hăng muốn ăn háu đói, có thể nhìn người vật gì cũng thèm muốn cắn…
Tam Giới Toàn Thư – 1751909308334964